“Cha, bệnh này sẽ lây sao?”
Lâm Ngọc hoảng sợ trước câu này của ông ta, căng thẳng hỏi.
“Lây thì không lây, nếu là bẩm sinh thì có thể sẽ di truyền sang đời sau.” Cũng có thể là thành bệnh sau khi chịu kích thích nào đó.”
Lâm Xảo Lâm vỗ vai con gái, nói: “Không sao đâu, chỉ cần cậu ta vẫn có tài sản mấy chục tỷ thì vẫn đáng để cho con kết hôn. Còn thật sự không chịu nổi thì ly hôn, phí trợ cấp cũng không ít đâu.”
“Cha, con không phải người như vậy.”
“Con là con gái cha, cha hiểu con là người thế nào nhất. Ha ha, Ngọc Ngọc, con ở đây trông cậu ta đi, đợi cậu ta tỉnh lại thì chăm sóc cho cậu ta. Con biết bệnh của cậu ta, có thế nào thì cậu ta cũng sẽ ở bên con. Cha với mẹ con xuống trước đây.”
Lâm Xảo Lâm nói xong rồi cùng vợ đi xuống tầng.
Lâm Ngọc một mình ở lại trong phòng, nhìn Kiều Minh Húc hoàn toàn thay đổi vì bị động kinh, cô ta rất sợ hãi, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Lúc này, điện thoại Kiều Minh Húc đổ chuông.
Cô ta vốn muốn mặc kệ, nhưng chuông không ngừng vang lên, thế nên cô ta cưỡng lại nỗi sợ, đi đến gần Kiều Minh Húc, vươn tay lấy điện thoại trong túi quần anh ra.
Điện thoại hiển thị người gọi đến là “Người phụ nữ ngốc.”
Người phụ nữ ngốc?
Đây là ai?
Lâm Ngọc cau mày, trong lòng vô cùng khó chịu.
Cô ta bắt máy, trong điện thoại lập tức vang lên một giọng nữ: “Alo, Kiều Minh Húc, khi nào anh về? Tôi ngủ dậy rồi.”
Cô ta nhận ra giọng nói đó, là giọng của Mạch Tiểu Miên.
Không ngờ Kiều Minh Húc lại lưu tên Mạch Tiểu Miên là người phụ nữ ngốc.
Hơn nữa giọng điệu của Mạch Tiểu Miên cũng giống như vợ đang nói với chồng.
Cơn ghen xộc lên, cô ta nhìn Kiều Minh Húc vẫn đang co giật trên giường, ý thức mơ hồ, sao đó nói bằng giọng điệu biếng nhác giễu cợt: “Ngại quá, Minh Húc ngủ rồi, đang ở bên cạnh tôi. Cô có việc gì thì đợi anh ấy dậy rồi nói nhé.”
Nói xong, cô ta cúp điện thoại.
Mạch Tiểu Miên cầm điện thoại nghe tiếng tút tút vang lên, cảm giác phức tạp trào dâng trong lòng, cô rất khó chịu.
Không ngờ Kiều Minh Húc lại để Lâm Ngọc nghe điện thoại, hơn nữa anh còn ngủ bên cạnh cô ta.
Cô ngẩn người suy nghĩ, sau đó bật cười.
Kiều Minh Húc ngủ với Lâm Ngọc là bình thường mà, họ đã yêu nhau mười năm rồi, sao có thể trong sáng được chứ?
Vả lại họ mới là một đôi thật sự, cô chẳng qua chỉ là cái danh kết hôn trên hợp đồng thôi, đâu phải vợ chồng thật sự.
Cô có lý do gì để mà bày vẻ thế này, trông như đang ghen chứ?
Ha ha, đúng là buồn cười!
Mạch Tiểu Miên im lặng tự giễu một lúc, sau đó ném điện thoại sang một bên, tiếp tục cuộn mình trong chăn, đi ngủ.
Sau khi cúp điện thoại của Mạch Tiểu Miên, Lâm Ngọc nhìn bốn chữ ‘người phụ nữ ngốc’ trong điện thoại, cô ta thật sự muốn ném vỡ điện thoại.
Cô ta đợi anh mười năm, đến cuối cùng lại bị Mạch Tiểu Miên cướp mất vị trí.
Cô ta không cam tâm, thật sự không cam tâm!
Cô ta nhìn chằm chằm Kiều Minh Húc đang co giật, trong mắt đầy oán hận và mỉa mai.
Kiều Minh Húc, tưởng anh ghê gớm cỡ nào, thì ra anh chẳng qua cũng chỉ là một bệnh nhân động kinh thôi.
Mãi không dám ở bên tôi, thì ra là vì bất lực, sẽ lên cơn động kinh đúng không?
Ha ha, Kiều Minh Húc, anh đúng là biết làm ra vẻ đấy.
Còn tưởng anh đứng đắn thế nào, truyền thống ra sao, thì ra đều là cái cớ cả.
Lâm Ngọc cười khẩy, cầm điện thoại lên chụp tình trạng hiện tại của anh.