Cô ta phải cho anh xem, để anh biết lúc anh phát bệnh khó coi thế nào.
Nhưng cô ta không chán ghét anh, cô ta vẫn chỉ yêu anh, sẵn lòng ở bên anh lúc anh phát bệnh, không rời không bỏ.
Anh nghe thấy lời cô ta nói, chắc chắn sẽ rất cảm động.
Trong trái tim anh, cô ta luôn là thiên thần ngây thơ xinh đẹp.
Cuối cùng ý thức của Kiều Minh Húc cũng dần tỉnh táo, anh thôi co giật.
Cũng vì anh phát bệnh nên hiệu quả của thuốc đã giảm đi rất nhiều.
Anh mở mắt, nhìn Lâm Ngọc đang nắm chặt tay mình, chỉ thấy mắt cô ta sưng đỏ, nhìn anh với vẻ mặt thương xót và đau lòng: “Minh Húc, anh làm em sợ muốn chết, hu hu...”
Kiều Minh Húc rút tay ra khỏi tay cô ta, im lặng ngồi dậy, lấy khăn tay ra lau sạch bọt trên khóe miệng, chuẩn bị rời đi.
“Minh Húc...”
Lâm Ngọc vội ôm lấy eo anh từ phía sau, dán mặt vào lưng anh: “Đừng đi được không? Em không bận tâm anh có bệnh, cho dù anh trở nên thế nào thì em vẫn yêu anh, sẽ ở bên cạnh anh.”
Cơ thể Kiều Minh Húc cứng đờ, anh khàn giọng nói: “Xin lỗi Ngọc Ngọc, làm em sợ rồi.”1
“Không, Minh Húc, em không sợ.”
Lâm Ngọc nói bằng giọng điệu rất quả quyết: “Em sẽ ở bên cạnh anh.”
“Ngọc Ngọc, cảm ơn em.”
Kiều Minh Húc xoay người lại, nắm cánh tay Lâm Ngọc, đôi mắt đen láy đau khổ nhìn cô ta, hỏi: “Em thật sự không sợ à?”
Lâm Ngọc lắc đầu: “Minh Húc, là thật, em thật sự không sợ. Cho dù anh trở nên thế nào thì em vẫn sẽ yêu anh.”
Kiều Minh Húc cảm động ôm cô ta vào lòng: “Em cũng không cần phải sợ, tần suất phát bệnh của anh không cao.”
“Vâng.”
Lâm Ngọc ngước mặt nhìn anh, hỏi: “Minh Húc, anh có thể nói cho em biết, bệnh này của anh là di truyền sao?”
“Không phải, là anh tận mắt nhìn thấy mẹ anh chết, từ đó đã thế này. Lúc nhỏ, chỉ cần nhớ đến mẹ là anh sẽ phát bệnh, về sau dần khắc phục được, hai năm nay chỉ phát bệnh vài lần.”
Kiều Minh Húc lại nhớ đến tình hình lần đó phát bệnh trước mặt Mạch Tiểu Miên.
Lúc đó, vì tiếng hát, anh nhớ đến cảnh mẹ chết trong vũng máu nên ý thức đột ngột đi vào ngã rẽ, bắt đầu phát tác.
Mạch Tiểu Miên rất bình tĩnh cứu anh, xoa bóp giúp anh để anh nhanh chóng hồi phục, vẻ mặt cô chẳng chút hoảng hốt khiến anh rất yên tâm.
Nghe anh nói không phải di truyền, hơn nữa tần suất phát bệnh không cao, Lâm Ngọc hơi yên tâm. Cô ta vươn tay tiếp tục ôm eo anh, giọng điệu đầy yêu thương: “Minh Húc, em sẽ yêu anh hơn, sẽ mãi bên cạnh anh, cùng anh khắc phục căn bệnh này, anh yên tâm.”
“Cảm ơn em.”
Kiều Minh Húc vuốt mái tóc suôn mượt của cô ta, ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt khiến đầu óc anh hơi hưng phấn.
Cảm giác sai sai, anh buông Lâm Ngọc ra, hỏi: “Ngọc Ngọc, em đang dùng hương gì vậy?”
“Một loại hương hoa hồng, mua ở Pháp.”
“Hả? Đưa anh xem thử.”
“Cái này... đã dùng hết rồi, còn lại chút cuối cùng trong máy xông thôi, chai em cũng vứt rồi.”
Vẻ mặt Lâm Ngọc hơi hoảng hốt.
Kiều Minh Húc cảm thấy có gì đó không đúng, anh đi tới gần máy xông, cầm lên ngửi.
Nhận ra mùi hương này khiến đầu óc hơi mê man, còn khiến sinh ra ảo tưởng.
Anh nhớ lại cảnh tượng trước khi mình phát bệnh.
Lúc đó ngửi thấy mùi hương này, anh cảm thấy nóng bức một cách khó hiểu, cơ thể cũng có ham muốn...