Lẽ nào là mùi này?
Le nào Lâm Ngọc cố ý lừa anh vào phòng, sau đó dùng hương kích dục này để làm anh ham muốn?
Nghĩ đến đây, ánh mắt anh nhìn Lâm Ngọc trở nên lạnh lùng.
“Anh đi đây!”
Anh đặt máy xông xuống, lạnh lùng nói với Lâm Ngọc.
“Minh Húc, đây là nước hoa xông hương.”
Dù sao cũng ở bên anh mười năm rồi, ánh mắt anh thay đổi khiến Lâm Ngọc lập tức biết ngay anh đã nhận ra gì đó, cô ta vội lấy chai nước hoa trong ngăn tủ ra đưa cho anh.
Kiều Minh Húc cúi đầu ngửi, là cùng một mùi, cũng khiến đầu óc người ta hơi mê man.
Anh nhìn tiếng Pháp trên lọ nước hoa.
Bên trên ghi nước hoa gợi dục, nhưng là trong phạm vi an toàn, chỉ có tác dụng với lượng vừa phải nhất định.
Theo lý mà nói, thứ này không nên mê hoặc được anh.
Lẽ nào là vì trước đó ở với Mạch Tiểu Miên anh đã kiềm nén nên mới bộc phát ở chỗ Lâm Ngọc?
“Minh Húc, em nói thật, em chỉ muốn quyến rũ anh thôi. Em muốn anh, em thật sự rất sợ mất đi anh, chỉ muốn khiến anh trở thành người của em, anh không thể tha thứ cho em sao?”
Lâm Ngọc nhìn anh với vẻ cầu xin, thậm chí trong mắt còn rơm rớm nước, vô cùng đáng thương.
Quả thực Kiều Minh Húc biết cô ta không có cảm giác an toàn, cũng hiểu lòng cô ta. Anh thở dài một hơi, nói: “Anh hiểu, không sao đâu, chỉ là sau này đừng ngốc vậy nữa, anh còn có việc phải nói với chú Lâm.”
“Cảm ơn anh.”
Lâm Ngọc nhìn anh đi ra cửa, cầm điện thoại, mở ảnh lên.
Nhìn anh trong ảnh hệt như một con chó đang co giật sùi bọt mép, cô ta cũng chán ghét cau mày, cười khẩy một tiếng.
Kiều Minh Húc xuống lầu.
Lâm Xảo Lâm vừa thấy anh đã dùng giọng điệu rất lố: “Ai da Minh Húc à, cuối cùng cháu cũng ổn rồi. Cháu biết không, cháu làm mọi người sợ lắm đấy. Ngọc Ngọc còn muốn đưa cháu đến bệnh viện nữa, chú biết đàn ông giữ thể diện như cháu chắc chắc không thể để người khác biết cháu có bệnh động kinh được, thế nên không đưa đi. Ôi, Ngọc Ngọc nhà chú thật sự rất lo lắng cho cháu, ở bên cháu mãi đấy. Chú nhìn mà còn cảm động đây này.”
Kiều Minh Húc sầm mặt: “Chú Lâm, làm phiền mọi người rồi.”
“Chúng ta là người nhà mà, có gì phiền đâu, không phiền, ha ha.”
Lâm Xảo Lâm vừa cười vừa duỗi tay vỗ lên vai Kiều Minh Húc.
Trước đây ông ta không dám vỗ vai như thế này.
Kiều Minh Húc cau mày, né tránh tay ông ta, nói: “Chú Lâm, cháu muốn biết chuyện chú hợp tác với Trương Hòa hại Mạch Tiểu Miên. Trương Hòa đã thừa nhận và khai tất cả, trước khi mọi chuyện nghiêm trọng hơn, hi vọng chú công khai xin lỗi Mạch Tiểu Miên, nói ra sự thật, cháu sẽ xin cô ấy giúp chú để chuyện này trở thành án dân sự, chú cũng sẽ không phải chịu ảnh hưởng quá lớn.”
“Ha ha ha...”
Lâm Xảo Lâm như nghe thấy chuyện buồn cười nhất trên đời, cười lớn nói: “Đúng vậy, chuyện này do chú làm. Nhưng sao chú phải đi xin lỗi Mạch Tiểu Miên chứ? Chẳng phải cháu với cô ta bị ép kết hôn sao? Chỉ cần cô ta vào tù thì cháu có thể hủy hôn với cô ta rồi, chú chỉ đang giúp cháu thôi, sao cháu lại ngốc vậy chứ?”
Ánh mắt Kiều Minh Húc tối lại: “Chú Lâm, cháu không cần chú giúp!”
“Ha ha, Minh Húc, cháu cần chú giúp.”
Lâm Xảo Lâm cười lớn: “Bằng không, chú thật sự muốn để người dân cả thế giới nhìn thấy cảnh chủ tịch Kiều sáng suốt oai phong của chúng ta lên cơn động kinh đấy. Ha ha.”