“Minh Húc, tha cho cha em, có được không?”
Lâm Ngọc thấy tình hình không ổn cũng vội vàng bước lên, bày ra vẻ mặt vô cùng đáng thương nói với anh: “Cho dù ông ấy có làm sai điều gì thì ông ấy cũng là cha em, xin anh nể mặt em mà xử lý chuyện Mạch Tiểu Miên trong im lặng, có được không?”
Kiều Minh Húc nhìn Lâm Ngọc, cuối cùng vẫn gật đầu, nói: “Có thể không ra tòa, nhưng mà ông ta cần phải đến chỗ làm của Tiểu Miên công khai xin lỗi, trả lại danh dự cho Tiểu Miên! Đây là giới hạn lớn nhất mà anh có thể dành cho ông ta.”
Nói xong, anh lạnh lùng quay lưng đi.
Chờ đến khi anh lên xe, không còn nhìn thấy bóng dáng, Lâm Ngọc mới nôn nóng dậm chân trách mắng cha mình: “Cha, sao cha lại không nhịn được mà nói những lời như vậy trước mặt anh ấy chứ? Anh ấy ghét nhất là bị người khác uy hiếp, cha lại cố tình chạm vào điều tối kỵ của anh ấy, anh ấy đã bắt đầu ghét cha, vừa rồi ánh mắt anh ấy nhìn con cũng ẩn chứa sự chán ghét, cha đúng là hại chết con rồi.”
“Ai ngờ rằng cậu ta lại không thích bị uy hiếp chứ?”
Lâm Xảo Lâm nhíu mày nói: “Cha thật sự không tin cậu ta không sợ người ta phát hiện cậu ta bị bệnh động kinh, con đã quen cậu ta mười năm mà cậu ta luôn che giấu, chứng minh cậu ta rất để ý chuyện này. Nếu không còn cách nào khác thì chúng ta thật sự vạch mặt nhau cũng được.
“Cha, khuôn mặt này của cha còn muốn con gả vào nhà họ Kiều nữa hay không?”
Lâm Ngọc tức giận trừng mắt lườm ông ta một cái: “Vì gả vào nhà họ Kiều, mà con đã chờ mười năm!”
“Không phải con còn thuyền Vương Kiệt Đức sao? Không gả cho Kiều Minh Húc thì gả cho Kiệt Đức cũng được, dù sao con người cậu ta cũng không tệ, lại thích con.”
Lâm Xảo Lâm cảm thấy chuyện này cũng chẳng vấn đề gì, nói.
“Kiệt Đức thích con chỗ nào chứ, anh ta theo đuổi con giống như theo đuổi một con mồi, cho dù con có kết hôn với anh ta thì con cũng chỉ là bà vợ thứ năm của anh ta mà thôi, sau đó còn sẽ có bà vợ thứ thứ sáu thứ bảy, sao con chịu được?”
Lâm Ngọc nói với vẻ mặt đưa đám: “Ngoại trừ Kiều Minh Húc ra thật sự con không còn lựa chọn nào khác.”
“Mười năm qua thằng nhóc kia cũng chỉ thích một mình con, điều này chứng minh tình cảm cậu ta dành cho con rất sâu nặng. Huống chi giữa hai người còn có hợp đồng giấy trắng mực đen ba năm sau sẽ kết hôn, con sợ gì nữa?”
Lâm Xảo Lâm nói với giọng chẳng có vấn đề gì.
“Anh ấy bảo vệ Mạch Tiểu Miên như vậy, con có thể không sợ sao? Con sợ mình sẽ lãng phí thời gian ba năm chờ đợi.”
Lâm Ngọc nói với giọng cực kỳ buồn rầu. . Hãy 𝘁ìm đọc 𝘁rang chính ở == ТRuMТRU𝙔𝐞 𝙽.Vn ==
“Ôi, ban đầu định bỏ thuốc cậu ta, để con và cậu ta gạo nấu thành cơm, sau đó mang thai đứa con của cậu ta. Ai ngờ rằng thế mà cậu ta đột nhiên phát bệnh động kinh, đúng là mất hứng, phá sạch kế hoạch này rồi.”
Lâm Xảo Lâm nói với giọng cực kỳ buồn rầu.
Lâm Ngọc cũng rất uể oải.
“Mạnh Nghĩa, bây giờ nên làm gì đây ông? Ngộ nhỡ thật sự phải ra hầu tòa, ông sẽ gặp đủ rắc rối.”
Mẹ Lâm hỏi với giọng điệu lo lắng.
“Tôi còn có thể làm sao bây giờ? Người thông minh phải biết thức thời. Lần này tôi chỉ có thể nhận thua. Sáng mai tôi sẽ đi xin lỗi Mạch Tiểu Miên! Hừ!”
Lâm Xảo Lâm nói với giọng phẫn nộ: “Thật ra tôi cũng muốn xem cô ta có thể kiêu ngạo đến mức nào! Còn cả Kiều Minh Húc, Lâm Ngọc, cho dù thế nào con cũng phải gả cho cậu ta, sinh con trai cho cậu ta, mưu tính tài sản của cậu ta, cuối cùng dẫm đạp cậu ta đến chết!”
“Cha, cha đang nói tiếng người sao?”
Lâm Ngọc nhíu mày: “Nếu con gả cho anh ấy thì muốn hai người yêu thương lẫn nhau, cùng sống với nhau đến già.”
“Con với cậu ta có thể yêu thương lẫn nhau được rồi nói tiếp.”
Lâm Xảo Lâm liếc nhìn con gái, nói: “Tóm lại, cho dù con dùng thủ đoạn gì thì đều phải gả cho cậu ta! Cha muốn cậu ta phải cúi đầu trước mặt cha, ngoan ngoãn gọi cha là cha vợ! Nếu không cha nuốt không trôi cục tức này.”
“Được rồi.”
Lâm Ngọc buồn bực nhìn thoáng qua cha, sau đó gọi người giúp việc trong nhà vứt hết ra trải giường trên giường cô ta đi.