Kiều Minh Húc về đến Hoàng Uyển số 1.
Khi gặp thím Trương thì hỏi Tiểu Miên đang ở đâu.
“Mợ chủ luôn ngủ trên tầng, chưa từng xuống dưới.”
Thím Trương còn nói thêm với anh: “Hơn nữa cô ấy còn dặn dò tôi là không cần chuẩn bị cơm tối cho cô ấy, cô ấy không muốn ăn gì cả, cứ ngủ suốt. Không biết có phải là bị bệnh rồi hay không.”
“Tôi lên xem thử.”
Kiều Minh Húc vừa nghe nói Mạch Tiểu Miên có thể bị bệnh thì rất nôn nóng, vội vàng đi lên lầu.
Vừa mở cửa phòng, thấy Mạch Tiểu Miên cuộn chặt chăn lại nằm trên mặt đất giống như một cái bánh chưng.
Có điều cô cau mày như mơ thấy cái gì không tốt, trông có hơi đau khổ.
Chẳng lẽ lại mơ thấy ác mộng?
Kiều Minh Húc đặt cặp tài liệu xuống, nhẹ nhàng đi qua, khom người muốn bế cô lên giường.
Không ngờ anh vừa ôm thì Mạch Tiểu Miên đã tỉnh giấc.
Thấy anh muốn ôm mình, cô lập tức lăn ra chỗ khác, thoát khỏi cái ôm của anh.
“Không có tôi, em có thể lên giường ngủ.”
Kiều Minh Húc nhìn cô, nói.
“Tôi thấy ngủ dưới sàn thích hợp hơn.”
Mạch Tiểu Miên nghĩ đến việc anh vừa bước xuống từ giường Lâm Ngọc, cũng không tỏ vẻ tức giận với anh, lạnh mặt nói: “Giường ngủ của người khác.”
“Trong lời nói còn giấu kim, đang tức giận với ai vậy?”
Cuối cùng Kiều Minh Húc cũng nhận ra tâm trạng của cô không tốt.
“Tức giận? Tôi tức giận ở đâu chứ? Tôi cũng chỉ nói sự thật mà thôi. Huống chi tôi nào dám giận anh? Tôi có tư cách gì mà giận anh, với anh mà nói tôi cũng chỉ là một bản hợp đồng mà thôi.”
Mạch Tiểu Miên nói với giọng điệu giận dỗi.
“Sao lại nói vậy?”
Kiều Minh Húc nhìn cô ấy, muốn tìm tòi nghiên cứu cơn giận của cô bắt nguồn từ đâu.
“Tôi không nói gì cả.”
Mạch Tiểu Miên xoay người, đưa lưng về phía anh nói: “Tôi còn chưa ngủ đủ, mời chủ tịch Kiều đừng làm phiền giấc ngủ của tôi.”
“Được thôi.”
Kiều Minh Húc bất lực nhìn cô, nói: “Em có thể tiếp tục ngủ, nhưng phải ngủ trên giường.”
“Tôi không dám ngủ trên giường của anh.”
“Vậy thì sang phòng công chúa bên kia ngủ đi. Lúc trước em từng nói nếu phụ nữ thường xuyên ngủ dưới sàn nhà sẽ bị hơi ẩm xâm nhập mà?”
Kiều Minh Húc tức giận nói: “Đúng là làm ơn mắc oán.”
“Được được được, tôi nhận lòng tốt của anh, tôi qua phòng công chúa ngủ thật ngon.”
Mạch Tiểu Miên đứng dậy khỏi mặt đất, ôm chăn bỏ đi.
“Mạch Tiểu Miên!”
Nhìn thấy dáng vẻ của cô, Kiều Minh Húc thật sự nổi giận: “Rốt cuộc em đang giận dỗi gì đây? Chuyện Lâm Xảo Lâm anh cũng đã giải quyết giúp em. Nếu sáng mai ông ta còn chưa đến chỗ em làm công khai xin lỗi, thì anh sẽ giúp em bắt ông ta ra hầu tòa! Em còn muốn anh làm thế nào?”
“Ồ?”
Mạch Tiểu Miên không ngờ anh sẽ làm đến mức này, quay người lại hỏi: “Thật sao? Anh thật sự không để chuyện này trôi qua trong im lặng chứ?”
“Đương nhiên là thật. Với hiểu biết của tôi về Lâm Xảo Lâm, sáng mai ông ta chắc chắn sẽ xin lỗi em, mà không gặp nhau ở tòa.”
Kiều Minh Húc gật đầu, nói.
“Được thôi, cho dù tôi rất muốn ông ta ra hầu tòa, nhốt vào cục cảnh sát ngồi vài năm. Nhưng mà ông ta lại là cha của bạn gái anh, anh cũng không tiện làm, có thể làm đến bước này tôi cũng biết ơn anh rồi. Cảm ơn nha, tôi đi ngủ.”
Tâm trạng Mạch Tiểu Miên đã tốt lên một chút.
“Thật sự không ăn cơm à?”
Kiều Minh Húc hỏi.
Anh vừa nói, Mạch Tiểu Miên đang định đứng dậy lập tức cảm thấy bụng mình đang kêu rột rột, đúng là có hơi đói.
Bây giờ đã là ba giờ chiều, thật ra cô còn chưa ăn cơm trưa, nếu cơm tối còn không ăn thì sẽ đói chết mất, vì thế nói: “Ăn, đến giờ cơm gọi tôi!”
“Em còn muốn ngủ thật sao?”
Kiều Minh Húc thật sự rất khó hiểu năng lực ngủ siêu mạnh của cô.