“Hừ! Kiều Minh Húc, anh có biết xấu hổ không? Đã là người trưởng thành rồi còn muốn giả chết hù tôi.”
Nhìn thấy anh giả vờ, lòng Mạch Tiểu Miên nhẹ nhõm hẳn ra, trợn mắt nói: “Đã đủ nhàm chán lắm rồi.”
“Tôi đây là phối hợp nhàm chán với em.”
Kiều Minh Húc cười nhạt nhìn cô, đột nhiên hỏi: “Lỡ như tôi chết rồi, em sẽ làm sao?”
“Nếu như anh không muốn để tài sản rơi vào tay tôi hết thì anh cứ sống cho tốt đi, tôi không muốn nghe đến chữ chết này.”
Mạch Tiểu Miên nói xong, vụt một tiếng, lặn xuống mặt nước, nín thở dưới nước không lên.
Bởi vì cô lại nhớ đến lời nguyền rủa của mình với Trình Đông Thành.
Vì vậy dù cho có thế nào, cô cũng không muốn phạm phải sai lầm lần thứ hai.
Kiều Minh Húc lặng lẽ nhìn cô đang nín thở dưới nước, chắc là cũng đoán được lúc này cô đang nghĩ gì.
Đột nhiên mặt nước nổi dậy một đợt sóng lớn, chỉ thấy cô như một người không biết bơi, không ngừng lặn ngụp đạp nước dưới nước...
Anh cứ nghĩ cô cố ý đùa, cũng không quan tâm đến cô, tiếp tục nhìn cô đang đạp nước.
Nhìn mãi nhìn mãi đột nhiên cảm giác không đúng, nên vội vàng bơi đến bên cạnh cô, giơ tay giữ chặt cô, kéo cô lên bờ...
Lúc này, mặt của Mạch Tiểu Miên đã tím đen, như người chết đuối, nhắm mắt không động đậy.
Kiều Minh Húc vội vàng cấp cứu cho cô, ép nước từ trong bụng cô ra...
Vẫn chưa thấy cô tỉnh lại, không nghĩ ngợi nhiều, bóp mũi cô, hôn lên môi cô, làm hô hấp nhân tạo cho cô.
Môi cô lạnh đến đáng sợ!
Lúc này anh đã không còn cảm giác đói khát như lúc trước, chỉ cảm giác như tim mình như bị kiệt sức, rất lo lắng có thứ gì sắp mất đi rồi.
Cuối cùng dưới sự cố gắng của anh, Mạch Tiểu Miên ho một tiếng, nôn ra một ngụm nước, mở mắt ra...
“Mạch…Tiểu....Miên…”
Kiều Minh Húc nhìn đôi mắt mờ mịt đang chớp của cô, âm thanh gọi tên cô có vài phần run rẩy kích động, thậm chí còn như sắp khóc.
Mạch Tiểu Miên chớp chớp mắt, đầu căng ra ngồi dậy, lẩm bẩm một câu: “Tôi vẫn chưa chết à?”
“Chết cái đầu em!”
Kiều Minh Húc giơ ngón tay búng lên trán cô: “Em có biết là suýt chút nữa đã dọa chết tôi rồi không? Dù gì em cũng là một cao thủ bơi lội, thế mà lại có thể chết đuối, em có mất mặt hay không?”
“Lúc đó chân tôi bị chuột rút!”
Mạch Tiểu Miên bất mãn nhìn anh nói: “Tôi còn chưa nói anh nữa, anh thấy chân tôi bị chuột rút rồi vậy mà còn không qua cứu tôi, có phải anh muốn tôi chết đuối không? Sau đó anh có thể thẳng thừng mà cưới Lâm Ngọc không hả?”
“Mạch Tiểu Miên!”
Kiều Minh Húc tức giận: “Đầu của em cả ngày có thể không vô nước được không? Lúc đầu, tôi cứ nghĩ em cố ý giả vờ gạt tôi, ai mà nghĩ là em chết đuối thật?”
“Ồ, đúng là hôm nay đầu của tôi vô nước rồi.”
Mạch Tiểu Miên cũng biết là bản thân đuối lý, nói xong lại nằm ra đất, trợn mắt, sau đó nhắm mắt giả chết.
Kiều Minh Húc bị dọa một phen, cứ tưởng là cô xảy ra chuyện gì, vội vàng lay vai của cô, gọi tên cô.
“Không cần gọi tôi, đầu tôi vô quá nhiều nước, chết rồi.”
Mạch Tiểu Miên lên tiếng nói.
“Người phụ nữ đáng chết này!”
Kiều Minh Húc bị cô chọc tức đến mức gầm lên.
“Nhìn xem, anh chính là muốn tôi chết, vậy thì tôi chết cho rồi.”
Mạch Tiểu Miên tiếp tục giả chết.
“Chịu hết nổi rồi!”
Kiều Minh Húc đứng dậy, lười quan tâm đến cô, nhảy xuống nước lần nữa bơi đi.
Mạch Tiểu Miên cũng hết vui, ngồi dậy.