Cô mới chết đuối, tình trạng cơ thể vẫn chưa hồi phục, không thích hợp xuống nước, cũng chỉ có thể ngồi trên bờ nhìn Kiều Minh Húc bơi. Một cơn gió lạnh thổi qua, cô hắt xì một cái.
Kiều Minh Húc vừa hay nghe thấy, vội vàng nói: “Người phụ nữ ngốc nghếch kia, mau đi vào thay đồ đi!”
“Ồ”
Mạch Tiểu Miên cũng cảm nhận được người lành lạnh nổi da gà lên, vội vàng đi tắm nước nóng thay quần áo ra.
Nhưng lại hắt xì không ngừng, dáng vẻ cứ như thật sự không chịu nổi gió lạnh.
Kiều Minh Húc nhìn thấy cô hắt xì không ngừng cũng không còn lòng dạ nào bơi nữa, lên hỏi: “Cảm lạnh rồi phải không?”
“Có thể.”
“Nhanh bảo thím Trương nấu một bát canh gừng cho em đi.”
“Ừm.”
Mạch Tiểu Miên gật đầu, đi về phòng khách, bảo thím Trương nấu canh gừng.
Cảm thấy mí mắt hơi nặng nề rất buồn ngủ, Mạch Tiểu Miên dựa vào sofa nhắm mắt nghỉ ngơi.
Kết quả, ngủ thiêm thiếp đi.
Kiều Minh Húc thay quần áo xong đi ra, nhìn thấy cô cuộn mình ngủ trên sofa, mắng một câu đồ heo lười, định lấy tấm thảm đắp lên cho cô. Kết quả thấy mặt cô đỏ lên bất thường thì giơ tay gờ thử trán cô, phát hiện rất nóng.
Lúc này thím Trương bưng canh gừng ra, nhìn thấy dáng vẻ phát sốt của Mạch Tiểu Miên thì nói với Kiều Minh Húc: “Cậu chủ, hình như mợ chủ phát sốt rồi, cậu nhanh đưa mợ ấy đến bệnh viện mới đúng.”
Không cần thím ấy nhắc nhở, Kiều Minh Húc đã bế Mạch Tiểu Miên vì sốt mà ngủ mê man dậy.
Anh ôm như vậy, Mạch Tiểu Miên bị đánh thức.
Cô cố gắng mở mí mắt nóng rực như bị thiêu đốt, mơ hồ nhìn Kiều Minh Húc hỏi: “Anh muốn bế tôi lên lầu sao?”
“Em sốt rồi, đi bệnh viện.”
“Đi bệnh viện? Ấy, tôi không đi.”
Tinh thần của Mạch Tiểu Miên nhanh chóng tỉnh táo lại đôi chút, vùng vẫy nói: “Chỉ là phát sốt mà thôi, uống nhiều nước chút là được, anh thả tôi xuống đi.”
“Đầu của em vốn dĩ là vô nước, còn bị sốt nữa thì thành não tàn luôn.”
Kiều Minh Húc không yên tâm nói.
“Anh cứ mặc kệ tôi, từ nhỏ đến lớn, cảm sốt gì cũng đều là tự mình khỏi, không sao đâu.”
Mạch Tiểu Miên nói với anh: “Bế tôi lên phòng ngủ một giấc, lấy cho tôi khăn ướt và nước ấm là được.”
“Được, nhưng tôi phải đo thân nhiệt cho em trước, nếu như cao quá thì phải đi bệnh viện.”
Kiều Minh Húc bế cô đến giường ở lầu hai, thả cô xuống, sau đó lấy nhiệt kế đo thân nhiệt cho cô.
Vẫn may là 39 độ, không tính là quá cao.
Sau khi anh cho cô uống một ly nước ấm và nằm xuống, thì lấy khăn đắp lên trán giúp cô.
Lúc này, thím Trương mang cồn y tế lên nói với anh: “Cậu chủ, lau chút cồn có thể hạ sốt. Cậu nghỉ ngơi đi, để tôi chăm sóc mợ chủ.”
“Không cần đâu, tôi làm là được, thím Trương đi nghỉ ngơi đi.”
Kiều Minh Húc nói với thím Trương: “Có chuyện gì tôi sẽ gọi thím.”
“Vâng, cậu chủ, vậy vất vả cho cậu rồi.”
Thím Trương lui ra ngoài.
Kiều Minh Húc dùng bông gòn thấm cồn lau lên ***** ** trên gáy của Mạch Tiểu Miên, lại bảo cô giơ tay ra, giúp cô lau cồn lên lòng bàn tay.
Một tay anh nắm lấy tay cô, một tay cầm bông gòn thấm cồn lau lên lòng bàn tay cô.
Cồn lành lạnh, cảm giác ngứa ngáy, nhói thẳng vào tim...
Mạch Tiểu Miên nhìn Kiều Minh Húc cuối đầu tập trung lau cồn hạ sốt cho mình, cô vừa ấm áp lại cảm động, trong lòng cô lan tỏa một cảm giác đặc biệt lạ thường...
Kiều Minh Húc lau xong tay này cho cô lại lau đến tay kia, sau đó lau lòng bàn chân cho cô, mỏi đến mức cô cười khúc khích...