Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 295: Tôi chăm sóc cho em (2)




“Vẫn còn cười được thì chứng tỏ vẫn chưa sốt đến mức bị ngốc.”
Kiều Minh Húc nói.
“Ha ha…”
Mạch Tiểu Miên co chân lại nói: “Anh đừng lau lòng bàn chân tôi nữa, lau lòng bàn tay đi, nhột quá.”
“Không được, lau lòng bàn chân cho mau tản nhiệt, bây giờ em cảm thấy thế nào?”
Kiều Minh Húc đứng dậy thay khăn trên trán cô, anh sờ trán cô hỏi.
“Vẫn ổn, chỉ là hơi buồn ngủ, muốn đi ngủ.”
“Vậy em ngủ đi, tôi trông cho em.”
Kiều Minh Húc nói.
“Hay là bảo thím Trương đến chăm sóc tôi đi, anh đã cực khổ nhiều rồi.”
Mạch Tiểu Miên nói với anh: “Từ nhỏ cơ thể tôi đã rất khỏe mạnh, cơn sốt bình thường không thể khiến tôi chết được, anh đừng lo lắng. Đợi đến ngày mai.”
“Thím Trương bận rộn cả ngày rồi, cũng cần được nghỉ ngơi. Em ngủ đi, em chưa khỏe lại tôi cũng không ngủ được.”
Kiều Minh Húc vừa nói vừa tiếp tục lau tay cho cô.
Nghe thấy câu nói cuối cùng của anh, trái tim của Mạch Tiểu Miên lại được sưởi ấm. Cô nhắm mắt, dần dần chìm vào giấc ngủ…
Trong giấc mơ, có lúc giống như rơi vào hố băng, có lúc lại như bị lửa thiêu đốt…
Trong lúc mơ mơ màng màng, luôn cảm thấy có một bàn tay không ngừng vuốt ve trán và tóc của cô, một bàn tay khác thì bị nắm chặt…
Khi tỉnh dậy, cô phát hiện ra rằng đầu mình không còn đau như trước nữa, cơ thể cũng không còn nóng hầm hập như trước, cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Cô quay lại tìm kiếm Kiều Minh Húc.
Phát hiện ra anh đang ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ, ngủ gục bên cạnh giường, mà một tay của anh đang nắm chặt lấy một bàn tay của cô.
Có vẻ anh đã chăm sóc bản thân cô nên đã thức trắng đêm.
Lúc này Mạch Tiểu Miên đã bị anh làm cho cảm động đến mức không thể diễn tả bằng lời.
Cô không khỏi giơ tay ra rồi nhẹ nhàng chạm vào mái tóc ngắn đen nhánh của anh.
Cô và anh, chẳng qua chỉ là một cuộc hôn nhân hợp đồng ngắn ngủi mà thôi. Mà anh, lại cố gắng hết sức để đối xử thật tốt với cô.
Một người chồng như vậy, cô thực sự muốn nổi lòng tham, vươn tay ra giữ lấy anh thật chặt, không nỡ buông tay cho Lâm Ngọc.
Chỉ là…
Cô thầm thở dài, nhẹ nhàng muốn rút tay ra khỏi tay anh, chẳng ngờ rằng, anh lại nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn. Đôi mắt mệt mỏi và buồn ngủ đó nhìn cô có chút căng thẳng: “Khó chịu ở đâu à?”
“Không khó chịu, cơn sốt đã hạ rồi, tôi cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi.”
Kiều Minh Húc đưa tay ra sờ lên trán cô, phát hiện ra nhiệt độ cơ thể đã trở lại bình thường nên thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy rót cho cô một cốc nước ấm rồi bảo cô uống.
Mạch Tiểu Miên uống hết rồi nói với anh: “Anh thức trắng cả đêm qua sao? Mau đi nghỉ ngơi đi, tôi không sao nữa rồi.”
Kiều Minh Húc nhìn đồng hồ: “Đã bảy giờ, không còn thời gian ngủ nữa, tôi phải đi làm, hôm nay còn phải gặp một khách hàng lớn.”
Mạch Tiểu Miên nhìn khuôn mặt bởi vì cả đêm không được yên giấc mệt mỏi đến nỗi cả râu ria cũng mọc đầy mặt của anh, cô vừa cảm động vừa áy náy.
“Chờ đã, tôi giúp em xin nghỉ làm. Hôm nay em không được đi đâu hết, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, đợi tôi về. Khó chịu chỗ nào thì gọi điện cho tôi.”
Kiều Minh Húc dặn dò cô.
“Được.”
“Hay là tôi bảo mẹ em đến chăm sóc em.”
“Đừng nói với mẹ tôi. Bà mà đến thì sẽ chỉ lèm bèm, khiến tai tôi không được yên tĩnh.”
Mạch Tiểu Miên lắc đầu nói: “Anh lo việc của anh đi, tôi không sao, còn có chú Trương thím Trương ở đó mà.”
“Vậy thì chăm sóc cho bản thân thật tốt.”
Kiều Minh Húc định rời đi thì lại dừng bước lại: “Nếu như không có gì thay đổi thì hôm nay Lâm Xảo Lâm sẽ đến đơn vị của em xin lỗi em!”
“Vậy thì để ông ta đến đi, tôi chỉ cần chứng minh được sự trong sạch là đủ, tôi thật sự không muốn nhìn thấy ông ta.”
“Ồ, như vậy cũng tốt, tránh xảy ra những xung đột lớn hơn.”
Kiều Minh Húc biết rằng cô nói như vậy đều là vì thể diện của bản thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.