Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 297: Chút tình nghĩa cuối cùng (1)




Cho dù Mạch Tiểu Miên đã vô cùng chán ghét Trương Hòa, nhưng cô lại không muốn ép cậu ấy đến đường cùng nên nói: “Xử lý khiêm tốn thôi, để cậu ta tự chủ động từ chức.”
“Được, tôi nghe cô.”
“Chủ nhiệm Hoàng, nếu không có việc gì nữa thì tôi cúp máy đây, tôi có hơi không khỏe, không muốn nói nhiều.”
“Pháp y Mạch, Trương Hòa đi rồi thì cô không có trợ lý nữa, làm việc sẽ vất vả gấp đôi. Hơn nữa, nếu cô không bồi dưỡng người kế thừa, sau này cô mang thai sinh con các thứ, đơn vị pháp y của chúng ta sẽ thiếu nhân sự, cô nói xem nên làm thế nào?”
Chủ nhiệm Hoàng hỏi bằng giọng thương lượng.
“Ngày mai tôi khỏe hơn thì sẽ đích thân đến đại học A tìm một sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc làm trợ lý cho tôi, nếu chủ nhiệm Hoàng chịu ủy quyền cho tôi tuyển người.”
Mạch Tiểu Miên đáp.
“Cái này...”
Chủ nhiệm Hoàng do dự chốc lát rồi nói: “Tôi có một đứa cháu học chuyên ngành pháp y ở đại học B, không biết pháp y Mạch có bằng lòng phỏng vấn con bé trước không? Con bé học khá xuất sắc, cũng ngưỡng mộ cô đã lâu, muốn theo cô học tập.”
Nghe thấy thế, Mạch Tiểu Miên hơi khó chịu.
Cô ghét nhất là kiểu đi cửa sau thế này, nghiệp vụ không tốt nhưng lại dựa vào ô dù, đủ thứ vấn đề.
Nhưng chủ nhiệm Hoàng đã mở lời rồi, cô cũng không thể từ chối.
Cho dù cô chọn một người khác thì cuối cùng quyền quyết định nhân sự vẫn nằm trong tay chủ nhiệm Hoàng, chắc chắn ông ấy sẽ đưa ra đủ thứ phủ định, thậm chí sẽ gắn cho cô cái mác nhỏ nhen để bênh vực cho họ hàng của mình.
“Được, nhưng chủ nhiệm Hoàng này, tôi phải nói trước, nếu họ hàng của ông thật sự không thích hợp thì tôi sẽ từ chối. Còn nữa, ông cũng biết yêu cầu của tôi với trợ lý khá là nghiêm khắc, tôi sợ cô ấy không chịu nổi vất vả này.”
Mạch Tiểu Miên chỉ đành đáp lại như vậy.
“Ha ha, pháp y Mạch, chỉ cần cô chịu cho con bé một cơ hội phỏng vấn thôi, còn việc cô có nhận con bé hay không là do cô quyết định, tôi không can thiệp.”
Chủ nhiệm Hoàng cười nói.
“Được, ngày mai tôi đi làm, ông bảo cô ấy đến phòng làm việc của tôi gặp mặt.”
Ông ấy đã nói vậy rồi, Mạch Tiểu Miên cũng thấy không có gì để kiêng kỵ nữa cả.
Tất nhiên, nếu là người tốt, hợp đi theo cô thì cô sẽ không ngại giữ lại.
Nếu không hợp, cô cũng có thể có lý do để từ chối.
“Cảm ơn pháp y Mạch, chúc cô sớm ngày khỏe lại.”
Chủ nhiệm Hoàng cúp điện thoại xong, Mạch Tiểu Miên thấy Phùng Quang Hiển nhìn mình chằm chằm, cô hơi mất tự nhiên hỏi: “Nhìn gì vậy?”
“Thì nhìn em đấy!”
Phùng Quang Hiển bất mãn nói: “Em không cần cái mạng này nữa hay sao mà ngày mai còn muốn đi làm, cũng đâu phải Kiều Minh Húc không nuôi nổi em!”
“Anh ấy có thể nuôi nổi tôi, nhưng tôi cũng phải có sự nghiệp của mình chứ. Giờ tôi cũng hạ sốt rồi, chắc chắn ngày mai sẽ khỏe thôi, đi làm cũng không có gì to tát.”
Mạch Tiểu Miên nhìn anh ấy, hỏi: “Anh Phùng của tôi ơi, anh không cần đi làm, rảnh rỗi vậy sao?”
“Tuần sau tôi kết hôn rồi.”
Đôi mắt đào hoa vốn lấp lánh sáng ngời của Phùng Quang Hiển hơi tối lại, anh ấy đưa một tấm thiệp mời cho cô: “Đây là thiệp mời em với Kiều Minh Húc đến tham dự hôn lễ của tôi, là bạn, em nhất định phải có mặt.”
“Nhất định sẽ đến chúc phúc cho anh.”
Mạch Tiểu Miên nhận lấy thiệp mời, nhìn ảnh cưới của Phùng Quang Hiển và Lãnh Kiều Thi trên thiệp.
Hai người trong ảnh thật sự là một đôi trời sinh, chỉ có điều ánh mắt hai người nhìn nhau lại hơi hờ hững, có vẻ bằng mặt không bằng lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.