Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 298: Chút tình nghĩa cuối cùng (2)




Rõ ràng có vốn và tự tin, có thể theo đuổi tình yêu hạnh phúc của mình, thế nhưng lời hứa và lợi ích kinh tế của đời trước trói buộc hạnh phúc của họ, ép họ phải ở bên nhau.
Cuộc đời này đúng là có đầy rẫy thương đau.
“Ha ha, cảm ơn! Nhớ đến tham dự với Kiều Minh Húc đấy.”
Phùng Quang Hiển cười, vươn tay ra vỗ vai cô: “Tôi không hạnh phúc cũng chẳng sao, quan trọng là nhìn thấy em hạnh phúc.”
Một màn sương đọng nơi đáy mắt Mạch Tiểu Miên: “Anh cũng phải hạnh phúc, mọi người đều hạnh phúc mới thật sự là hạnh phúc.”
“Được thôi, tôi sẽ cố hết sức để hạnh phúc.”
Phùng Quang Hiển nhìn xoáy vào cô, nói: “Em nghỉ ngơi đi, tôi phải đi đưa thiệp mời tiếp.”
“Được, vất vả rồi.”
Mạch Tiểu Miên nhìn Phùng Quang Hiển đi xa, sau đó lên tầng, đặt thiệp mời lên bàn. Nhân lúc vẫn còn phấn chấn, cô bắt đầu mở máy tính chỉnh lý lại công việc trước đó đã giao cho Trương Hòa làm.
Từ góc độ của trợ lý mà nói, Trương Hòa tỉ mỉ nghiêm túc, gần như mọi công việc đều hoàn thành một cách hoàn hảo, rất hợp với tiêu chuẩn của cô.
Hơn nữa hai người đã làm cộng sự hơn một năm, cậu ấy đã quen với những yêu cầu của cô. Trong công việc, hai người hoàn toàn không cần phải nhiều lời cũng có thể phối hợp rất ăn ý.
Chỉ tiếc là cuối cùng cậu ấy vẫn đi sai đường.
Đôi khi nghèo khó sẽ là một loại động lực khiến con người ra tích cực tiến lên, chịu cực chịu khổ.
Nhưng đôi khi, nó cũng sẽ khiến lòng người mất cân bằng, bị ép đến đường cùng.
Không biết sau khi từ chức, Trương Hòa sẽ làm thế nào.
Đang suy nghĩ, điện thoại hiển thị Trương Hòa gọi đến.
Mạch Tiểu Miên cầm điện thoại, tâm trạng hơi phức tạp, không muốn bắt máy.
Nhưng điện thoại cứ cố chấp đổ chuông hết lần này đến lần khác, cuối cùng cô vẫn bắt máy.
“Chị Mạch, xin lỗi.”
Đầu kia điện thoại truyền đến giọng áy náy của Trương Hòa: “Em biết em nói những lời này cũng chẳng ích gì nữa, em đã hại chị, nhưng em vẫn muốn nói với chị một tiếng xin lỗi, cảm ơn chị đã xử lý nhẹ.”
“Ừ.”
Mạch Tiểu Miên không biết nói gì, chỉ hờ hững đáp một tiếng.
“Tài liệu nên chỉnh lý thì em đã chia ra chỉnh lý hết rồi, trợ lý mới có thể dễ dàng nhận việc. Chị Mạch, hơn một năm qua em theo chị học được rất nhiều thứ, thứ duy nhất chưa học là đạo đức nghề nghiệp. Xin lỗi đã làm chị thất vọng.”
Trương Hòa nói tiếp.
Nghe thấy câu này, Mạch Tiểu Miên mềm lòng. Cảm giác chán ghét và oán hận dành cho cậu ấy trước đó lại giảm đi, cô không kiềm được hỏi: “Sau này cậu định thế nào?”
“Rời khỏi thành phố A, đến một nơi khác, tìm đại một công việc thích hợp rồi làm vậy.”
Trương Hòa cười khổ nói: “Ngoài làm pháp y ra, em cũng không biết nên làm công việc gì mới thích hợp.”
“Tất cả công việc trợ lý đều thích hợp cho cậu làm.”
Mạch Tiểu Miên nói.
“Có lẽ vậy, tương lai của em cũng chỉ là một trợ lý thôi.”
“Cố gắng làm việc, rồi sẽ ổn thôi. Trương Hòa, người không có chữ tín sẽ không có chỗ sinh tồn. Cậu muốn làm tốt thật sự, thành công thật sự, tôi cảm thấy cho dù là lúc nào thì cũng phải giữ đạo đức của mình, như vậy mới có thể có tự tin để cậu trụ đến cuối cùng. Nếu không, cậu vẫn sẽ như quả bóng xì hơi thôi.”
Mạch Tiểu Miên không nhịn được nói.
“Vâng, qua bài học đau đớn lần này, em mà còn không tỉnh táo nữa thì không đáng làm người. Chị Mạch, em nhẫn tâm với chị như vậy nhưng chị vẫn không quên chỉ dạy em, cảm ơn chị.”
“Con đường tương lai cậu có thể thuận lợi thì hẵng đến cảm ơn tôi, giờ tôi đang bận, không nói với cậu nữa.”
Ít nhiều thì Mạch Tiểu Miên vẫn có tâm lý ám ảnh Trương Hòa, cô không muốn nói nhiều với cậu ấy.
“Vâng, chị Mạch, sau này có ngày gặp lại, chúc chị trở thành bác sĩ pháp y xuất sắc như Trang Hồng Linh.”
Trương Hòa cúp điện thoại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.