Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 300: Chồng ơi, chải đầu cho em (2)




Động tác đánh máy của Mạch Tiểu Miên thoáng dừng lại, cảm nhận được sự dịu dàng và thoải mái truyền đến từ người chải tóc cho cô.
Kiều Minh Húc đang chải tóc, đột nhiên anh lại dừng lại, để lược lên bàn rồi tỏ vẻ tức giận nói: "Thật đúng là kì lạ, tôi đường đường là một người đàn ông, sao lại phải chải đầu cho em chứ! Em cũng có thể tự chải mà."
"Đàn ông chải đầu cho phụ nữ thì sao hả? Ở thời cổ đại vốn bảo thủ như thế, không phải vẫn còn có những người đàn ông kẻ mày, vẽ mắt giúp vợ hay sao? Đó gọi là niềm vui từ hôn nhân đó!"
Mạch Tiểu Miên cầm lược, đưa tới trước mặt của anh nói: "Lại đây, chồng ơi, chải đầu cho em đi!"
"Tôi không chải!"
Kiều Minh Húc từ chối ngay.
"Không chải sao, được lắm!"
Mạch Tiểu Miên đưa tay vò loạn mớ tóc trên đầu cô lên.
Mái tóc vừa được Kiều Minh Húc mới chải gọn gàng được một chút lại trở lên lộn xộn như ổ gà trong nháy mắt, vô cùng khó coi.
Cô cười xấu xa, nhìn về phía anh nói: "Chải hay không chải đây? Anh không chải thì tôi sẽ để như thế này rồi đi ra ngoài!"
"Em đi ra ngoài với bộ dạng đó thì người mất mặt chính là em, chuyện đó đâu có liên quan gì đến tôi?"
Kiều Minh Húc liếc xéo cô một cái rồi trả lời.
"Ừ ừ, tôi quên không nói cho người nào đó biết, bây giờ nếu tôi bị mất mặt thì người xấu hổ không chỉ có mình tôi mà còn một người nữa cơ. Tôi bị mất mặt cũng chẳng mất tiền, thế nhưng, mặt mũi của một người nào đó lại vô cùng có giá trị. Anh nói xem, có nên vứt mặt mũi đi không?"
Mạch Tiểu Miên cố ý nói.
"Mạch Tiểu Miên!"
Kiều Minh Húc cực kỳ tức giận hét tên của cô, anh cầm lược lên: "Em thật không hổ danh là người xuất thân từ hội những người vô liêm sỉ nhất! Trong cái hội đó, em đúng là người vô liêm sỉ nhất trên đời này!"
"Ha ha, anh nói đúng rồi đó. Mau chải đi, chồng yêu."
Cô lại cố tình gọi hai chữ chồng yêu nũng nịu hơn bao giờ hết.
Kiều Minh Húc nghe xong thì khuôn mặt anh xuất hiện các biểu cảm khác nhau, nhưng cuối cùng anh cũng chỉ đành tiếp tục giúp cô chải đầu.
Anh vừa chải đầu vừa than thở, bản thân anh vốn đang đi trên con đường thuận buồm xuôi, sao lại bị người phụ nữ này giày vò khiến nhân sinh của anh bấp bênh như vậy chứ.
Rõ ràng anh là chủ tịch nắm trong tay khối tài sản năm ngàn vạn, nhưng bây giờ anh lại biến thành một anh thợ chải đầu là sao!
Cái tình huống này...
Anh cứ chải rồi lại chải, lại nghĩ tới chiếc lược gãy của Mạch Tiểu Miên là cái mà bạn trai cũ của cô cho cô.
Anh nhìn cây lược gỗ bình thường trên tay mình, đột nhiên lại nghĩ, có phải anh cũng nên đưa cho cô một cái lược để tiễn cô đi hay không?
"Đúng rồi, cuối tuần này Phùng Quang Hiển kết hôn, đây là thiệp mời anh ấy gửi."
Mạch Tiểu Miên lấy thiệp mời trên bàn, đưa cho anh xem.
"Thằng nhóc đó muốn kết hôn sớm vậy sao? Không phải là định sang năm mới kết hôn à?"
Kiều Minh Húc mở thiệp mời ra, anh nhìn ngày tháng trên thiệp một chút lại nghi ngờ hỏi.
"Tim của ông ngoại anh ấy không tốt lắm, cũng muốn anh ấy kết hôn sớm, sinh cho ông cụ một đứa cháu trai. Tôi đoán rằng đó cũng là tâm nguyện của ông cụ."
Mạch Tiểu Miên thở dài một hơi nói: "Chỉ tiếc, bọn họ chỉ muốn thực hiện được tâm nguyện của mình mà thực sự không suy nghĩ đến ý muốn của con cháu mình. Phùng Quang Hiển và Lãnh Kiều Thi không hợp nhau, vậy mà cứ bắt bọn họ phải kết hôn, sinh con, sống cùng với nhau cả đời, thật sự là làm khó bọn họ."
"Em lo lắng quá rồi."
Thấy cô lo lắng cho Phùng Quang Hiển như vậy, Kiều Minh Húc có hơi ghen, anh lạnh nhạt nói: "Có lẽ, cuộc sống sau này của bọn họ sẽ còn hạnh phúc, vui vẻ hơn so với chúng ta, bởi vì chỉ nhìn bề ngoài chưa chắc là đã vui vẻ thực sự."
"Đúng là họ hoàn toàn hạnh phúc vui vẻ hơn so với chúng ta, bởi vì cái ràng buộc bọn họ là bản hợp đồng hợp pháp, còn của chúng ta chỉ là một bản hợp đồng lao động, bất cứ lúc nào cũng có thể chia tay."
Mạch Tiểu Miên chua xót nói.
"Mạch Tiểu Miên, em có thể đừng đề cập đến cụm từ hợp đồng lao động được không?"
Kiều Minh Húc tức giận, anh quăng cái lược lên trên mặt bàn.
"Tôi đã đề cập đến gì đâu, tôi không nói gì hết."
Mạch Tiểu Miên gõ xong một hàng chữ cuối cùng, cô lưu lại rồi tắt máy tính, sau đó cô đứng dậy, đẩy Kiều Minh Húc ra phía sau nói: "Tôi đi ăn cơm!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.