Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 303: Ngoan nào, ăn cơm thôi (3)




Những tấm hình này, được chụp rất đẹp, trông vô cùng ấm áp.
Cô vụng trộm lưu vào thư mục riêng trong Wechat.
Đến một ngày nào đó, sau khi hai người chia xa, những tấm hình này, đều là những kỷ niệm đẹp mỗi khi nhớ lại.
"Đúng rồi, Mai Kim, mới vừa rồi anh trai em đã đồng ý với chị, có thể cùng chị đi chợ đêm đấy, hắc hắc!"
Mạch Tiểu Miên không nhịn được mà nói với cô em chồng thích hóng chuyện này.
"Thật sao? Thật sao?"
Kiều Minh Húc vô cùng hưng phấn nói.
"Ừ, vừa mới đồng ý xong."
"Ha ha, chị dâu à, chị thật đúng là quá trâu bò. Chị lại thật sự có thể để cho anh trai em đến chợ đêm cơ đấy. Đến lúc đó, đừng quên món lòng già xào nghệ chị nhé, ha ha!"
"Nhất định, đây là mục tiêu cuối cùng của chị!"
"Ha ha, nhớ chụp hình lại, cảnh mà anh trai em ở chợ đêm ăn lòng già heo ấy!"
"Cái này phải chụp lén mới được, nếu không, anh ấy nhất định sẽ giận mất!"
"Nhiệm vụ chụp lén kia cứ giao cho em, khi nào hai người đi ăn, chị cứ nói với em, em sẽ lặng lẽ đi theo, theo dõi bên cạnh hai người."
"Mục tiêu này của em lớn quá đấy, nhất định sẽ bị phát hiện mất."
"Không sợ, em có thể hóa trang mà! Đến lúc đó, đừng nói là anh trai em, cho dù là mẹ cũng sẽ không nhận ra đâu. Vừa nghĩ tới chuyện anh trai em có thể ngồi ở chợ đem, sau đó gắp một đũa lòng già, em thật sự quá hưng phấn mà, ha ha ha..."
Kiều Mai Kim vô cùng khoa trương nói.
Mạch Tiểu Miên liền quở trách ngay.
"Nhìn điện thoại rồi cười ngốc như vậy, em đang xem gì vậy?"
Sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói của Kiều Minh Húc, Mạch Tiểu Miên sợ hết cả hồn, vội vàng tắt đoạn trò chuyện trên Wechat, cười gượng nói: "Không nhìn gì cả."
"Không nhìn gì cả?"
Kiều Minh Húc liếc mắt nhìn về phía màn hình điện thoại di động của cô, nói: "Đang trò chuyện Wechat với ai thế? Còn cười vui vẻ như vậy?"
"Ừ, đang nói chuyện bát quái với Diệp Mai ấy mà. Anh cũng biết rồi đây, cô ấy là một người vui tính, rất biết cách chọc cười người khác."
Mạch Tiểu Miên nói dối, không thể để cho anh biết được âm mưu bí mật của hai chị em cô được.
"Ừ, Diệp Mai đúng là có thể làm cho người khác cảm thấy vui vẻ, giống như em vậy. Cái này gọi là rắn chuột một ổ, hay là cấu kết với nhau làm việc xấu?"
"Anh mới rắn chuột một ổ, cấu kết với nhau làm việc xấu ấy!"
Mạch Tiểu Miên nghe anh miêu tả mình cùng Diệp Mai như vậy, bèn trợn trắng mắt.
"Hửm? Hình như bây giờ tôi cùng em cũng ở cùng một ổ. Em là rắn? Hay là chuột nhỉ? Không đúng, tôi là chó sói, em là chó nhà mới đúng!"
Kiều Minh Húc cố ý nói.
Mạch Tiểu Miên mặt đầy vạch đen, lần đầu tiên không nói nên lời.
Kiều Minh Húc nhìn thấy dáng vẻ ngây ngô cứng họng của cô, bèn không nhịn được đưa tay búng vào trán cô.
Mạch Tiểu Miên vội vàng che trán lại, trợn trắng mắt nói: "Lúc anh mong đợi tôi tranh cãi lại, tôi cứ hết lần này tới lần khác không muốn cãi vả phản bác lại anh đấy, ha ha."
"Người phụ nữ giảo hoạt này."
Kiều Minh Húc nhìn cô, nói: "Không phải em muốn đi dạo một chút sao? Tôi cùng em đi dạo quanh tiểu khu nào, thuận tiện xem thử cha mẹ em thế nào rồi, được chứ?"
"Cũng được, nhưng không cho phép nói với bọn họ chuyện công việc cùng bệnh tình của tôi đâu đấy."
"Biết rồi."
Hai người sóng vai nhau tản bộ đi ra khỏi tiểu khu Hoàng Uyển.
Tiểu khu này được xem như cấp bậc năm sao, mỗi cảnh trí ở nơi này được thiết kế vô cùng đẹp đẽ, cây xanh bóng mát, hoa cỏ trải rộng. Hơn nữa còn tham khảo phong cách của lâm viên Tô Châu. Trên đường tản bộ cực kỳ thoải mái dễ chịu.
"Hoàng Uyển là công trình đầu tiên của tập đoàn Kiều Thị mà tôi độc lập đảm nhận. Những thiết kế cơ bản đều là tôi tự mình thiết kế. Lúc ấy, vì để có thể thiết kế Hoàng Uyển thành một tiểu khu cao cấp nhất thành phố A, tôi đã tiêu tốn rất nhiều tâm tư cùng sức lực trên đó, cả đêm không ngủ là chuyện thường tình.
Kiều Minh Húc nói với cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.