Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 304: Ngoan nào, ăn cơm thôi (4)




"Wow! Nơi này anh cũng tự tay thiết kế sao? Anh lợi hại quá vậy? Tôi còn tưởng rằng anh chỉ là một thương nhân bất động sản, nhưng không ngờ rằng anh còn là một nhà thiết kế cao cấp đấy!"
Mạch Tiểu Miên nhìn anh bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
"Tôi học đồng thời quản trị kinh doanh và kiến trúc của Đại học Harvard, hơn nữa còn tốt nghiệp loại xuất sắc đấy nhé."
Nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ của cô, Kiều Minh Húc cực kỳ hưởng thụ.
"Không từ ngữ nào có thể hình dung được sự ngưỡng mộ của tôi với anh cả! Đại thần Kiều, xin hãy nhận của tôi một lạy!"
Mạch Tiểu Miên giả vờ như muốn quỳ xuống đất để hành lễ.
Kiều Minh Húc vươn tay kéo cô lên, đầu đầy vạch đen nói: "Mạch Tiểu Miên à, em rốt cuộc có thể đứng đắn đừng chọc cười người khác nữa được không đấy?"
"Anh sai rồi." . Kiếm Hiệp Hay
Mạch Tiểu Miên xụ mặt, nghiêm túc nói: "Thật ra thì, tôi am hiểu nhất là dùng chuyện nghiêm túc để kết thúc một câu chuyện cười đấy!"
Nha...nha... nha...
Trán của Kiều Minh Húc lúc này đã không phải là một vạch đen nữa, mà là một đàn quạ bay qua trước mặt...
Người phụ nữ chết bầm này luôn làm cho người ta cảm thấy vui vẻ như thế đấy!
"Chị, anh rể!"
Một giọng nói vui mừng, còn có hơi ngượng ngùng vang lên.
Mạch Đồng Đồng, mặc một bộ đồng phục học sinh mới tinh, mang theo cặp sách, đi chiếc xe đạp màu hồng mà Mạch Tiểu Miên đã mua cho cô bé, dừng lại trước mặt họ.
"Đồng Đồng, em tan học rồi à?"
Mạch Tiểu Miên vô cùng cao hứng đến mức vươn tay ôm lấy eo của Đồng Đồng.
Sau khi trải qua sự điều chỉnh về chế độ ăn uống của mẹ Mạch, mà bản thân cô bé cũng không còn phải sống cuộc sống lang thang, nay đây mai đó nữa, cả người không chỉ tròn trịa hơn, mà còn trông tươi tắn rạng ngời đầy sức sống của một thiếu nữ xinh đẹp. Không còn trông khô héo như cải úa nữa.
Đồng Đồng trời sinh mang theo một vẻ đẹp tự nhiên.
Mạch Tiểu Miên chỉ là mới mấy ngày không gặp cô bé, mà đã cảm thấy cô bé ngày càng trổ mã xinh đẹp.
"Chị ơi, chị và anh rể cùng nhau đi tản bộ đấy à, thật là lãng mạn mà."
Đồng Đồng mặt đầy vẻ hâm mộ nhìn hai người bọn cô.
"Đồng Đồng của chúng ta còn biết nói từ lãng mạn cơ đấy."
Mạch Tiểu Miên cười nói với Kiều Minh Húc: "Anh có nghe thấy không? Cùng nhau đi tản bộ là một chuyện lãng mạn đấy, sau này nên đi dạo cùng tôi nhiều hơn đấy."
"Rảnh rỗi sẽ đi ngay."
Kiều Minh Húc ngược lại rất thành thật trả lời.
"Chị ơi, chị có gặp anh Quang Hiển không? Đã lâu rồi em không thấy anh ấy."
Mạch Đồng Đồng nhìn về phía số 8 Hoàng Uyển trước mặt, nói: "Anh Quang Hiển không phải ở trong đó sao? Sao em chưa từng gặp anh ấy xuất hiện lần nào nhỉ?"
"Quang Hiển chỉ thỉnh thoảng sống ở đây thôi, chủ yếu là ở trong nhà họ Phùng."
Kiều Minh Húc lên tiếng nói.
"Vậy sao?"
Mạch Đồng Đồng lại nhìn Mạch Tiểu Miên với vẻ mặt mong đợi, nói: "Chị ơi, hay là lúc nào đó chị mời anh Quang Hiển đến nhà chúng ta ăn cơm đi. Mỗi lần mẹ làm thức ăn đều nhớ anh ấy. Mẹ nói trên đời này, người có thể thưởng thức tài nấu nướng của mẹ nhất, chính là anh Quang Hiển. Làm thức ăn cho anh Quang Hiểm rất có cảm giác thành tựu."
Mạch Tiểu Miên thầm thở dài nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ánh sáng của Đồng Đồng khi nói về Phùng Quang Hiển.
Lần trước cô đã nói với Phùng Quang Hiển, để anh ấy chú ý khi tiếp xúc với Đồng Đồng.
Phùng Quang Hiển cũng bày tỏ mình đã hiểu, nói sau này sẽ không tùy ý trêu chọc Đồng Đồng nữa.
Nhìn dáng vẻ này của Đồng Đồng, đoán chừng cô bé vẫn chưa chết lòng với Phùng Quang Hiển.
"Quang Hiển đang bận chuẩn bị đám cưới, làm gì có thời gian đến thăm nhà chúng ta cơ chứ?"
Mạch Tiểu Miên muốn dập tắt mộng tưởng của Đồng Đồng, vì vậy đành phải nói về đám cưới của Phùng Quang Hiển vào tuần sau.
Đồng Đồng vừa nghe thấy vậy, sắc mặt cô bé giống như bị một búa đập vào vậy: "Anh ấy... khi nào thì anh ấy sẽ kết hôn ạ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.