Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 305: Đột ngột nổ súng (1)




"Thứ ba tới."
Mạch Đồng Đồng lại một lần nữa bị đả kích, cơ thể chấn động, bàn tay đang vịn vào xe đạp hơi run lên, miệng lẩm bẩm nói: "Anh Quang Hiển sao có thể kết hôn nhanh như vậy cơ chứ? Làm sao có thể như thế được?"
"Đồng Đồng, Quang Hiển đã định ước kết hôn với Lãnh Kiều Thi từ lâu rồi."
Mạch Tiểu Miên nhìn thấy dáng vẻ này của cô bé, bèn lên tiếng nói: "Anh ấy chỉ xem em giống như em gái của mình mà đối đãi, em đừng suy nghĩ nhiều."
Đồng Đồng mím chặt môi, trong mắt ầng ậng nước, cuối cùng, cô bé gật đầu, nói: "Vâng ạ, chị, em biết mà. Em về nhà trước đây."
Nói xong, cô bé đạp ghi đông xe, phóng nhanh về phía trước...
Mạch Tiểu Miên nhìn theo bóng lưng của cô bé, quay đầu lại hỏi Kiều Minh Húc: "Anh cảm thấy Đồng Đồng có phải là có chút không bình thường với Quang Hiển không?"
“Thiếu nữ hoài xuân ấy mà, tên nhãi Quang Hiển kia từ nhỏ đã rất thích trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng quan tâm đến hậu quả”.
Kiều Minh Húc có chút xem thường nói: "Loại tình cảm thiếu nữ này, chỉ cần Quang Hiển không trêu chọc cô bé nữa, chắc là sẽ sớm trôi qua thôi."
"Chỉ hi vọng như vậy."
Mạch Tiểu Miên đột nhiên rất muốn biết, rốt cuộc tình cảm nảy sinh giữa Kiều Minh Húc và Lâm Ngọc, là dạng gì.
Tuy nhiên, cô không dám hỏi.
Bởi vì, cô cũng không muốn người khác hỏi về cô và Trình Đông Thành.
Vừa nghĩ đến Trình Đông Thành, ánh mắt của cô cũng trở nên ảm đạm.
Điện thoại của Kiều Minh Húc vang lên, anh liếc nhìn tên người gọi tới, sau đó nói với Mạch Tiểu Miên: "Tôi nhận điện thoại."
Anh đi sang chỗ khác để nghe điện thoại.
Thấy dáng vẻ bí ẩn nghe điện thoại sau lưng mình, Mạch Tiểu Miên liền đoán được rằng, đó chắc chắn là điện thoại của Lâm Ngọc.
Lòng cô trở nên chua xót, khó chịu vô cùng.
Kiều Minh Húc nghe điện thoại xong, đi tới nói với cô: "Đi thôi, đưa em đến một nơi."
"Đi đâu?"
Mạch Tiểu Miên không kìm chế được ghen tuông trong lòng, giọng nói cũng trở nên đặc biệt cứng rắn.
"Chỉ cần đi theo tôi là được."
Kiều Minh Húc lại vươn tay nắm lấy tay cô.
Mạch Tiểu Miên dùng sức hất tay anh ra, có chút nóng nảy nói: "Đừng kéo tay tôi ở nơi công cộng như vậy, muốn tạo hình tượng đôi vợ chồng yêu thương đấy à?"
"Không kéo thì không kéo, nổi giận gì chứ, đúng là một người phụ nữ khó hiểu mà!"
Kiều Minh Húc bất mãn nói.
"Đúng vậy, tôi khó hiểu, lại không phải là người dịu dàng khéo léo đấy!"
Mạch Tiểu Miên tức giận nói: "Dù sao, tôi cũng chỉ là một người vợ trên hợp đồng của anh. Một khi hợp đồng kết thúc, chúng ta sẽ giải tán. Tôi cần gì phải đối xử tốt với anh cơ chứ?"
"Đúng là quá khó hiểu mà, không biết phải làm sao với em nữa!"
Kiều Minh Húc thật sự không hiểu, mới vừa rồi rõ ràng cô rất tốt, sự nóng nảy này là từ đâu ra thế này. Anh cũng lười đem mặt nóng dán vào mông lạnh, xụ mặt nói: “Cùng tôi đi nào, tôi đưa em đến gặp một người!"
"Tôi thấy không khỏe, tôi không muốn gặp ai cả!"
Mạch Tiểu Miên còn nghi ngờ anh dẫn mình đi gặp Lâm Ngọc, sau đó sẽ thỏa thuận chuyện gì đó, nên kiên quyết từ chối.
"Thật sự không muốn gặp sao?"
Đôi mắt đen của Kiều Minh Húc mang theo sự thăm dò, nói: "Đừng hối hận đấy nhé!"
Nghe giọng điệu của anh, dáng vẻ không giống như là gặp Lâm Ngọc, vẻ mặt Mạch Tiểu Miên mới hơi dịu đi, cô nói: "Vậy anh nói thử xem, rốt cuộc là nhân vật lớn nào vậy!"
"Tạm thời giữ bí mật, chỉ cần đi cùng tôi thôi!"
Kiều Minh Húc vươn tay ra, rồi lại thu về, bước nhanh về phía trước.
Mạch Tiểu Miên suy nghĩ một chút, rồi cũng đuổi theo.
Hai người một trước một sau bước trên đường, ở trong mắt người ngoài nhìn vào, giống hệt như hai đứa trẻ đang giận hờn nhau vậy.
Trở lại bãi đậu xe, Kiều Minh Húc vẫn kéo mở cửa ghế sau xe ra, muốn để Mạch Tiểu Miên ngồi vào.
Nhưng thay vào đó, Mạch Tiểu Miên lại chạy đến ghế phụ, nhanh chóng kéo mở cửa ra, sau đó chui vào ngồi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.