Kiều Minh Húc vội vàng ôm Mạch Tiểu Miên vào, đặt cô ngồi xuống ghế, nói với bác sĩ: "Vợ tôi bị trúng đạn, bác sĩ nhanh đến xem thử!"
Bác sĩ giương mắt nhìn cánh tay của Mạch Tiểu Miên, nhàn nhạt nói: "Xếp hàng đi, đều là bệnh nhân cấp cứu cả mà."
Kiều Minh Húc tức giận, đi tới, giật lấy điện thoại của anh ta, ném xuống đất, vươn tay túm lấy cổ áo anh ta, lạnh lùng quát: "Nếu vợ tôi xảy ra chuyện gì, cả nhà anh cũng phải chôn theo!"
Bác sĩ này vốn vẫn luôn là người bắt nạt kẻ yếu, nhìn thấy Kiều Minh Húc hung dữ cùng quần áo cao cấp như vậy, bèn sợ hãi, vội vàng gật đầu nói: "Được, được, được, để tôi xem!"
Anh ta vội vàng đi kiểm tra cánh tay Mạch Tiểu Miên.
Nhìn thấy trên cánh tay đẫm máu có một viên đạn bị găm vào, lập tức cũng hơi run lên.
Trên đời này, người có liên quan đến súng đạn, ngoại trừ cảnh sát ra, thì cũng là xã hội đen.
Anh ta thật sự lo lắng Kiều Minh Húc sẽ giết người cả nhà mình, nên cũng không dám thờ ơ.
Anh ta hơi khẩn trương, chân tay luống cuống không biết làm cách nào để lấy đầu đạn ra, khiến Mạch Tiểu Miên đau đến muốn chửi thề, nước mắt chảy dài.
Ánh mắt Kiều Minh Húc nhìn bác sĩ kia như muốn giết người, gầm nhẹ: "Lập tức gọi bác sĩ phẫu thuật giỏi nhất của bệnh viện các anh ra đây cho tôi!"
"Ông ấy.. đang trong phòng giải phẫu. Anh à, chúng ta chỉ là bệnh viện nhỏ, tôi cũng mới tới đây thôi. Y thuật cũng không tốt, mời anh tới bệnh viện lớn hơn có được không?"
Bác sĩ kia bị Kiều Minh Húc dọa đến mức tay cầm kìm cũng phải run cả lên.
"Để tự tôi làm!"
Mạch Tiểu Miên quả thực không chịu được nữa, vươn tay nắm lấy kìm, cắn răng kéo ra...
Viên đạn được rút ra, rơi trên mặt đất, máu chảy ra như suối.
"Mạch Tiểu Miên, cô điên rồi!"
Nhìn thấy cảnh tượng kia, trái tim Kiều Minh Húc đau nhói, vội vàng đổ thuốc cầm máu cùng khử trùng lên vết thương cho cô.
"Đưa kim chỉ khâu vết thương cho tôi!"
Mặc dù đau đớn nhưng Mạch Tiểu Miên vẫn cố gắng kìm nén, bảo bác sĩ kia đưa kim khâu cho cô.
"Tôi... để tôi khâu lại cho cô!"
Bác sĩ vội vàng nói.
"Đưa cho tôi!"
Mạch Tiểu Miên không thể tin tưởng anh ta được nữa.
Bên cạnh đó, bản thân cô cũng là một thợ khâu lão luyện.
Thông thường, sau khi giải phẫu thi thể xong, đều là cô tự mình khâu lại.
Vì để cơ thể người đã khuất có thể nguyên vẹn, trên phương diện này cô yêu cầu cực kỳ cao.
Mặc dù cô bị thương ở tay phải, nhưng bản thân cô lại là người thuận tay trái, nên động tác khâu chủ yếu là nhờ vào tay trái.
"Không... Không cần gây mê sao?"
Bác sĩ hỏi.
"Không."
Mạch Tiểu Miên biết, thuốc gây mê có tác dụng phụ nhất định đối với cơ thể, cô sợ sẽ ảnh hưởng đến độ chính xác của vết khâu.
Bác sĩ kia chỉ có thể làm trợ thủ cho cô, giúp cô kéo chỉ...
Kiều Minh Húc nhìn cô, trên đầu toát hết cả mồ hôi lạnh, nhưng ánh mắt lại kiên định, vẻ mặt bình tĩnh tự khâu lại cho chính mình. Anh thật sự vừa đau lòng vừa khâm phục!
Cứ tưởng cô là một đứa trẻ liều lĩnh lỗ mãng, nhưng trong thời khắc nguy cấp, cô vẫn phát huy hết khí chất nữ pháp y của mình.
Chính anh cũng không biết, ánh mắt mà anh nhìn cô, đã dần trở nên nóng bỏng...
Mỗi lần cô châm kim vào cánh tay, trái tim anh lại cũng giống như bị kim đâm vậy, đau nhói!
Cuối cùng Mạch Tiểu Miên cũng đã khâu xong năm mũi cho mình, sau khi đợi bác sĩ băng bó cho cô xong. Cô chợt giống như quả bóng bị xì hơi đi vậy, ngoẹo đầu, trực tiếp ngất đi trong lồng ngực Kiều Minh Húc, hôn mê...
*Đến khi cô tỉnh lại, đã nằm trong bệnh viện tốt nhất thành phố A, khu bệnh VIP.
Cô mở mắt ra nhìn căn phòng đặc biệt trước mặt được trang hoàng như khách sạn năm sao, cánh tay khẽ nhúc nhích, cơn đau nhanh chóng lan tràn khắp cơ thể khiến cô không khỏi khẽ rên lên một tiếng.