"Rất đau sao?"
Bên cạnh truyền đến âm thanh khẩn trương của Kiều Minh Húc.
Cô nghiêng đầu nhìn sang, phát hiện anh đang nằm ở bên người mình, dựa rất gần.
Hai người cứ như vậy chen chúc nhau trên chiếc giường một mét rưỡi. Nhìn thế nào cũng đều rất mập mờ.
Mạch Tiểu Miên hơi lúng túng hỏi: "Đây là bệnh viện nào vậy?"
"Bệnh viện Quân Y thành phố A."
Kiều Minh Húc từ trên giường ngồi dậy, nhìn vết thương trên cánh tay cô, sau đó hỏi: "Cảm giác còn rất đau sao? Bác sĩ đã kiểm tra qua, đầu đạn may mà chưa chạm đến xương cốt, cho nên cũng không xem là tổn thương quá lớn. Bác sĩ nói, chỉ cần chú ý đổi thuốc, rất nhanh sẽ tốt lên thôi, hơn nữa cũng không ảnh hưởng gì đến hoạt động của cánh tay."
"Tôi đúng là phúc lớn mạng lớn mà, ha ha."
Mạch Tiểu Miên cười một tiếng, nói: "Có phải vừa rồi tôi đã hôn mê rất lâu không?"
"Hơn hai tiếng đồng hồ."
"Chảy chút máu thôi mà cũng hôn mê rồi, thân thể tôi đúng thật là càng lúc càng yếu ớt mà."
Mạch Tiểu Miên tự giễu nói.
"Người phụ nữ ngốc này."
Kiều Minh Húc liếc mắt nhìn cô, nói: "Sao em cứ ngốc như vậy mà đi đỡ đạn cho tôi cơ chứ? Tôi là đàn ông, nếu đạn bay về phía tôi, cứ để tôi cản là được rồi. Sau này không cho phép em liều lĩnh như vậy nữa!"
"Bởi vì tôi là người phụ nữ ngốc cơ mà!"
Mạch Tiểu Miên cười khổ nói: "Anh cũng đừng xem tôi vĩ đại quá như vậy. Có thể tôi cũng không phải là giúp anh đỡ đạn đâu. Lúc ấy nhìn thấy người nọ đột nhiên nổ súng, đoán chừng chắc vì tôi sợ quá, cho nên mới chui vào trong ngực anh để được bảo vệ thôi. Kết quả ai ngờ, ha ha, lại biến thành tôi giúp anh đỡ đạn ấy chứ. Tôi thế này có phải là không chiếm được tiện nghi mà còn khoe tài không?"
"Còn mạnh miệng cãi nữa!"
Kiều Minh Húc đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng búng vào trán cô, nói: "Rõ ràng là làm chuyện tốt, nhưng hết lần này tới lần khác lại không chịu thừa nhận. Trên đời này, còn có người sống theo kiểu Lôi Phong như em sao?"
"Tôi không phải là sống theo kiểu Lôi Phong, mà tôi chỉ là chó ngáp phải ruồi thôi."
Mạch Tiểu Miên trừng mắt nhìn, nói: "Nhưng mà, cho dù tôi có bắt đầu từ động cơ gì, kết quả đều là tôi đã thay anh cản một viên đạn, anh phải báo đáp thật tốt cho tôi đấy."
"Em muốn báo đáp thế nào? Nói đi!"
"Vẫn là tâm nguyện lần trước của tôi đó, anh phải cùng tôi đi ăn chợ đêm. Tôi ăn cái gì, anh phải ăn cái đó!"
"Đơn giản như vậy?"
"Ừ ừ, tôi đây là một người phụ nữ không có yêu cầu cao, cho nên anh phải quý trọng."
Mạch Tiểu Miên miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại đã sớm âm thầm sảng khoái.
Đơn giản sao?
Không sao, đối với người bình thường mà nói, đi chợ đêm ăn lòng xào nghệ, là một món ăn rất đơn giản lại hưởng thụ.
Nhưng đối với công tử mắc bệnh sạch sẽ như Kiều Minh Húc này, chắc chắn không hề đơn giản. Đoán chừng cũng giống như người bình thường muốn vàng vậy.
Ha ha!
Nghĩ tới đây, cô lập tức trở nên vui vẻ.
Trong lòng vui nên gương mặt cô cũng bất giác hơi lộ ra cảm xúc thật.
Kiều Minh Húc nhìn thấy vẻ mặt không có ý tốt, cười một cách giảo hoạt như vậy, bèn trợn mắt hỏi cô: "Có phải em đang suy nghĩ mưu ma chước quỷ gì đó với tôi không đấy?"
"Gì cơ chứ? Kiều Minh Húc à, hình như tôi chưa từng chỉnh đốn gì anh cả đấy? Còn cái gì mà mưu ma chước quỷ cơ chứ? Đừng quên, tôi là ân nhân cứu mạng của anh, anh không thể oan uổng tôi như vậy được. Tôi sẽ cảm thấy tuyệt vọng với cái thế giới này đấy!"
Mạch Tiểu Miên làm bộ vô cùng đứng đắn, dáng vẻ nghiêm túc nói.
Nhìn dáng vẻ ăn không nói có của cô, trực giác của Kiều Minh Húc cảm thấy có điều gì đó không bình thường.
Trong cái đầu nhỏ của cô, chắc chắn đang suy nghĩ đến chuyện quái quỷ gì đó rồi.
Tuy nhiên, cứ để cho cô tự do phóng khoáng vậy đi, chỉ cần cô vui vẻ là được rồi!"
"Đúng rồi, không phải anh muốn dẫn tôi đến gặp một người rất quan trọng sao? Có chuyện xảy ra như vậy, có làm lỡ hẹn không?"
Mạch Tiểu Miên đột nhiên nghĩ tới mục đích hai người ra khỏi cửa, bèn không khỏi hỏi thăm.
"Không sao cả, rất nhanh người đó sẽ tới đây gặp chúng ta thôi."
Giọng nói của Kiều Minh Húc có chút phức tạp nói.