Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 311: Trò hề ở bệnh viện (1)




Kiều Minh Húc nhìn thấy nước mắt cùng nước mũi của cô, tất cả đều lau trên quần áo của mình, cảm giác trên người giống như vừa bị một con ốc sên bò qua vậy, buồn nôn...
Nhưng mà, anh vẫn cố gắng chịu đựng, không đẩy Mạch Tiểu Miên đang khóc ngất trời đẩy ra...
Mạch Tiểu Miên sau khi khóc xong một trận, mới phát hiện hành động này của mình quá khiến người ta ghét bỏ, bèn vội vàng lui khỏi ngực anh, phát hiện áo sơ mi của anh ướt nhẹp, trơn nhầy một mảng lớn nước mắt cùng nước mũi...
Chính cô cũng cảm thấy thật ghê tởm mà. Cô lập tức không để ý tới chuyện khóc lóc khổ sở gì nữa, mà che miệng lại, có hơi sửng sốt đợi Kiều Minh Húc phát cáu lên.
Kiều Minh Húc cúi đầu nhìn áo sơ mi của mình, cả khuôn mặt tối sầm lại.
Anh thật muốn cởi bộ quần áo này xuống quá.
Nhưng lại không biết nên xuống tay từ đâu, trên nút áo dính đầy nước mắt cùng nước mũi trông rất dơ.
Anh đúng là có muốn chạm vào cũng không dám mà!
"Anh.... cởi quần áo ra đi, tôi đi tắm!"
Mạch Tiểu Miên nhìn thấy dáng vẻ như hóa đá của anh, bèn vội vàng nói.
"Em cởi ra giúp tôi!"
Kiều Minh Húc trợn mắt nhìn cô nói: "Mấy cái nút áo này dơ quá rồi, tôi không thể chạm vào nổi."
"Được, tôi cởi!"
Mạch Tiểu Miên đưa bàn tay không bị thương kia ra, muốn giúp anh cởi nút áo sơ mi, nhưng lại không biết làm thế nào. Một tay cởi nút áo thật lòng không cách nào linh hoạt, cũng không biết làm thế nào để mở ra.
"Không cần biết, xé ra đi! Dù sao bộ quần áo này tôi cũng sẽ không mặc nữa!"
Kiều Minh Húc nói với cô.
"Được!"
Mạch Tiểu Miên mới vừa rồi còn rất khó chịu, nhưng đột nhiên lại có chút hưng phấn, dùng sức kéo mạnh.
Xoạt!
Áo sơ mi mới tinh bị cô xé ra thành hai nửa, lộ ra khuôn ngực cơ bắp, màu đồng cường tráng...
Một nửa chiếc áo sơ mi, bị cô kéo mạnh từ trên người anh, sau đó ném xuống đất...
Lúc này, vừa vặn có y tá tới kiểm tra phòng, đổi thuốc.
Cô ta trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, trong đầu nhanh chóng liên tưởng đến một vài tình tiết không phù hợp với thiếu nhi, mặt nhanh chóng đỏ lên, vội vàng đóng cửa, lui ra ngoài...
Đụng phải một đồng nghiệp khác...
"Tiểu Hồng, sao cô hốt hoảng quá vậy? Kiểm tra phòng số 1 thế nào rồi?"
Đồng nghiệp nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng đỏ mặt hốt hoảng của cô ta, bèn hỏi.
"Không có."
Y tá kia nhanh chóng ghé miệng vào tai đồng nghiệp, nhỏ giọng kể lại chuyện mới chứng kiến vừa rồi!
Đồng nghiệp kia tính tình nóng nảy, lớn giọng, bình thường cũng hay trộm lên mạng xem truyện sắc nữ, vô cùng hưng phấn lớn tiếng hỏi: "Thật sao? Phu nhân Kiều kia lại háo sắc đến vậy à? Lại còn chơi trò xé áo sơ mi của tổng giám đốc Kiều sao? Đợi lát nữa có khi nào sẽ đẩy tổng giám đốc Kiều ngã nhào không? Khó trách cô ta có thể thành công đuổi mối tình đầu mười năm kia của tổng giám đốc Kiều đi. Hóa ra là vậy, tính cách đúng là đủ dũng mãnh, đủ trực tiếp mà!"
"Hừ, cô nhỏ tiếng lại một chút!"
Y tá kia khẩn trương che miệng cô ta lại.
Nhưng mà, đã muộn rồi, những lời này, đã bị những y tá khác ở cửa nghe thấy.
Chuyện bát quái, lập tức xuất hiện trong nhóm Wechat của bệnh viện...
Kết quả, chuyện này một truyền mười, mười truyền một trăm...
Cuối cùng, lại lên tiêu đề báo mạng.
Về phần hai người trong cuộc kia, lúc này vẫn còn ở trong phòng bệnh.
"Người phụ nữ đáng chết này, em phải đền bộ quần áo này lại cho tôi đấy!"
Kiều Minh Húc đen mặt gầm nhẹ nói.
"Anh là chồng của tôi, quần áo của anh chính là quần áo của tôi, không thể có chuyện bồi thường ở đây được."
Mạch Tiểu Miên ra vẻ thông thạo nói.
"Hừ."
Kiều Minh Húc hừ lạnh một tiếng, nói: "Em có tin tôi đánh em không?"
"Đánh đi, đánh đi."
Mạch Tiểu Miên giả vờ bày ra dáng vẻ không sợ, liếc mắt nhìn anh.
Thấy thân hình nhỏ bé kia của cô, không hiểu sao Kiều Minh Húc lại khát khô cả cổ họng, nuốt nước bọt, cầm chai nước suối ở bên cạnh lên, uống ừng ực hết sạch cả một chai. Tuy nhiên vẫn không có cách nào giải quyết được...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.