"Ồ."
Mạch Tiểu Miên giờ đã hiểu.
Hóa ra, Kiều Minh Húc ở bên ngoài vừa trêu chọc ra một hoa đào.
Hơn nữa hoa đào nhỏ này còn là cực phẩm không bình thường!
Kiều Minh Húc vốn muốn ném cô gái này ra ngoài, nhưng ý nghĩ nào đó trong lòng chợt tác quái.
Anh cũng muốn xem thử Mạch Tiểu Miên sẽ phản ứng thế nào trước cô gái nhỏ muốn đập chậu cướp hoa kia.
Liệu có làm đổ bình dấm không nhỉ?
"Bà chị à, bây giờ chị nên hiểu rằng, ly hôn với chồng, con của hai người, tôi sẽ chăm sóc tử tế. Chị cứ yên tâm lập gia đình khác nhé."
Cô gái nhỏ kia nói.
"Ồ, tốt lắm!"
Mạch Tiểu Miên ngược lại cười thay vì tức giận, nói: "Nhưng mà, tôi đây không có con."
"Không có con? Như vậy còn tốt hơn, có thể trực tiếp ly hôn ngay được."
Cô gái nhỏ kia vui vẻ nói.
"Tôi với anh ấy ly hôn trực tiếp không thành vấn đề. Vấn đề là liệu cô có thể trực tiếp kết hôn với anh ấy không đây?"
Mạch Tiểu Miên thích thú nhìn Kiều Minh Húc, cười nói: "Này chồng à, chúng ta ly hôn đi, đợi khi nào anh cùng cô gái nhỏ này kết hôn rồi, em nhất định sẽ tham dự chúc phúc cho hai người."
Không thấy được hiệu quả như anh mong đợi, trong lòng Kiều Minh Húc chợt có gì đó buồn bực.
Xem ra, cô thực sự không quan tâm đến bản thân anh chút nào, chỉ quan tâm đến Trình Đông Thành kia thôi.
"Anh đẹp trai, anh có nghe không? Vợ anh đồng ý ly hôn với anh đấy. Đây là chuyện tốt nhất, anh có thể lập tức cưới em rồi!"
Cô gái nhỏ kia vươn tay muốn nắm lấy cánh tay của Kiều Minh Húc.
"Cút ngay!"
Kiều Minh Húc gầm nhẹ, một tay đưa ra đẩy cô ta.
"Em xinh xắn đáng yêu như thế này, sao anh còn đẩy em ra chứ?"
Cô gái nhỏ vẻ mặt đầy cam chịu nói: “Bàn về mặt mũi thì em đẹp hơn chị ấy, về vóc dáng em cũng tốt hơn chị ấy, hơn nữa em còn trẻ nữa!”.
"Đúng vậy, chồng, chọn cô ấy đi!"
Mạch Tiểu Miên ở một bên vừa cười vừa quạt gió thôi lửa.
Cô đã nhìn thấy rất nhiều cô gái, nhưng thật sự chưa bao giờ gặp một cô gái nào cực phẩm như vậy.
Sắc mặt Kiều Minh Húc tối sầm lại, mắng: "Mạch Tiểu Miên, em đủ rồi đấy!"
"Đúng vậy, tôi chịu đủ sự ngược đãi của anh rồi, ngày nào anh cũng đánh tôi, mắng tôi. Hu hu, tôi muốn ly hôn, anh đi mà ngược đãi cô gái nhỏ đó đi. Cô ấy còn trẻ và khỏe, cô ấy có thể chịu đòn được. Tôi già rồi, nếu tiếp tục bị đánh nữa, tôi sẽ bị hủy hoại mất."
Mạch Tiểu Miên cố ý giả bộ làm ra dáng vẻ một người vợ bị ngược đãi.
Cô gái kia vừa nghe thấy vậy, liền bị dọa sợ, lùi lại mấy bước, chủ động tránh xa Kiều Minh Húc, bất đắc dĩ hỏi Mạch Tiểu Miên: "Anh ta thật sự là một kẻ cuồng ngược đãi sao? Anh ấy đánh cô thường xuyên sao?"
"Đúng vậy, cánh tay của tôi bị anh ấy đánh gãy đấy. Hu hu, cô gái nhỏ à, cô tốt như vậy, thế thì mau kết hôn với anh ấy đi, như vậy tôi liền thoát khỏi bể khổ rồi."
Mạch Tiểu Miên vừa nói, vừa chỉ vào cánh tay bị thương của mình.
Cô gái trẻ kia vừa nghe vậy, vội vàng xua tay nói: "Quên đi, vẫn để cho cô tiếp tục giãy dụa trong bể khổ này vậy. Tôi sẽ đi lấy người khác."
Nói xong, cô ta lập tức bỏ trốn, nhanh chóng đi ra khỏi phòng bệnh.
"Ha ha..."
Mạch Tiểu Miên cười đến mức toàn thân đều run lên, nhưng không ngờ, động tác quá lớn, động đến vết thương, bèn ôi chao một tiếng, đau đến nước mắt chảy cả ra...
Kiều Minh Húc vội vàng nhấc cánh tay cô lên hỏi: "Lại đau sao?"
"Ừ, có chút."
Mạch Tiểu Miên gật đầu, sau đó quay đầu về phía anh, cười trách móc nói: "Tôi nói này Kiều Minh Húc, có phải anh nên cảm ơn tôi không? Tôi đã giúp anh đuổi một cái đuôi phiền phức rồi đấy!"
Kiều Minh Húc liếc mắt nhìn cô, khịt mũi nói: "Tôi cuồng ngược đãi bao giờ chứ!"
"Ha ha, anh chính là một người cuồng ngược đãi cơ mà."
Mạch Tiểu Miên cười lớn nói.
"Tôi ngược đãi em bao giờ cơ chứ?"
Kiều Minh Húc nhìn thấy vẻ mặt gian trá giảo hoạt của cô, hận không thể đưa tay ra trực tiếp bóp chết cô, bèn tức giận hỏi.