Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 315: Cùng em đi ăn lòng già xào nghệ (1)




"Không phải là ngược đãi thân thể, mà là về tinh thần. Tôi đã bị ngược đãi vô số lần, ngược tâm, ngược phổi, ngược gan, ngược dạ dày, ngược trí tuệ..."
Mạch Tiểu Miên nói với vẻ buộc tội.
"..."
Kiều Minh Húc đầu đầy hắc tuyến, uất ức muốn trực tiếp vươn tay lên trời kêu trời đất.
"Ôi tự nhiên đói quá."
Mạch Tiểu Miên sờ lên cái bụng đang réo lên ầm ĩ của mình, nói với vẻ mặt đầy đau khổ.
"Em muốn ăn gì? Tôi mua cho em!"
Kiều Minh Húc vội vàng nói.
"Tôi muốn ăn..."
Mạch Tiểu Miên vẫn còn đang nhớ đến món lòng già xào nghệ ở chợ đêm, bèn do dự một chút rồi nói: "Chợ đêm."
"Bây giờ em còn bị thương, không thể đi ra ngoài, tôi đi mua về cho em."
Kiều Minh Húc nhìn cánh tay của cô rồi nói.
"Tôi chỉ bị thương ở tay, chứ không phải bị thương ở chân."
Mạch Tiểu Miên bước xuống giường, đi vài bước rồi nói: "Nhìn xem, tôi vẫn còn có thể đi được này."
"Không được!"
Kiều Minh Húc vẫn cực tuyệt.
"Không được, tôi muốn đi ăn ở chợ đêm! Kiều Minh Húc, anh đổi ý rồi, không muốn giữ lời hứa sao? Anh làm người không thể không biết xấu hổ như thế này được!"
Mạch Tiểu Miên mặt đầy khinh bỉ nhìn anh, nói.
"Tôi đây đang làm vì sức khỏe của em đấy!"
Kiều Minh Húc mặt mày đen lại nói: "Chuyện tôi đã đáp ứng với em, tôi nhất định sẽ thực hiện. Nhưng mà, bây giờ với vết thương hiện tại của em, lỡ lúc đi ra ngoài không cẩn thận bị người ta đụng phải thì sao đây?"
"Vậy anh cẩn thận bảo vệ tôi là được rồi. Dù sao tôi cũng phải đi ra ngoài, nếu không, tôi ngồi ở chỗ này, sẽ đột nhiên nghĩ đến Trình Đông Thành, sau đó lại rất khó chịu..."
"Được được được rồi, bây giờ tôi đi với em ngay!"
Kiều Minh Húc vội vàng gật đầu nói.
Đôi mắt u ám của Mạch Tiểu Miên nhanh chóng sáng lên, nói: "Tôi ăn cái gì, anh cũng phải ăn cái đó!"
"Được!"
"Vậy thì được rồi! Đi thôi!"
"Em mặc áo bệnh viện ra ngoài như thế này à?"
Kiều Minh Húc đổ mồ hôi hỏi.
"Tôi vốn chính là bệnh nhận, chuyện này có liên quan gì chứ? Vừa vặn nhắc nhở người khác không nên đụng vào tôi!"
Mạch Tiểu Miên không cho là đúng nói.
Kiều Minh Húc không thể làm gì khác, đành mặc kệ cô.
Hai người đi ra khỏi phòng bệnh, xin phép y tá rồi đi xuống cầu thang.
Dọc đường đi, Kiều Minh Húc đều đứng ở phía bên tay trái đang bị thương của Mạch Tiểu Miên, cẩn thận chú ý để người khác không va vào cô.
Đi tới trước đầu xe.
Lần này Kiều Minh Húc không chịu để cô ngồi vào ghế phụ.
Mạch Tiểu Miên cũng không ép bản thân mình nữa, chỉ ngoan ngoãn ngồi ở phía sau.
Sau khi Mạch Tiểu Miên lên xe, cô nhanh chóng gửi một tin nhắn cho Kiều Mai Kim.
Theo chỉ dẫn của Mạch Tiểu Miên, Kiều Minh Húc đi tới con đường ven sông sầm uất nhất thành phố A, dừng trước một quán ăn có tên là "Ông Béo".
Xuống xe.
Khi Kiều Minh Húc nhìn thấy tên quán ăn này, đã trực tiếp muốn quay đầu đi.
"Mạch Tiểu Miên, em thật sự muốn ăn ở quán này sao? Hay là chúng ta đến nhà hàng Hồng Tường Vi đi, vừa vặn có thể giúp cho công việc làm ăn của Quang Hiển."
Kiều Minh Húc chỉ vào nhà hàng Hồng Tường Vi ở cách đó không xa.
"Không muốn, tôi chỉ muốn ăn ở đây thôi. Trước kia tôi thường xuyên cùng Diệp Mai ăn ở đây, mùi vị rất ngon, nhất là..."
Mạch Tiểu Miên không nói ra món lòng già xào nghệ, mà cười xấu xa.
Nhìn thấy dáng vẻ mập mờ của cô, Kiều Minh Húc biết sẽ có chuyện chẳng lành.
Tuy nhiên, vì để cô có thể vui vẻ, không đắm chìm trong chuyện của Trình Đông Thành nữa, anh vẫn nên chịu đựng vậy.
Mạch Tiểu Miên tùy ý tìm một cái bàn, ngồi xuống.
Kiều Minh Húc nhìn thấy mặc dù đã được lau sạch sẽ, nhưng vẫn khó có thể che giấu được sự bẩn thỉu của dầu mỡ dính đầy trên bàn. Còn có mấy chiếc ghế nhựa màu đỏ rẻ tiền đã bị không biết bao nhiêu người ngồi lên, cảm giác rất dơ bẩn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.