Anh cứ đứng đó rất lâu không chịu ngồi xuống.
"Ngồi đi!"
Mạch Tiểu Miên buồn cười nhìn anh nói.
"Bẩn quá! Sao có thể ngồi ở chỗ này được chứ?"
Kiều Minh Húc cau mày nói.
"Thưa anh, không bẩn đâu, tôi mới vừa lau xong mà. Hay là để tôi lau lại lần nữa vậy!"
Nhân viên phục vụ lập tức cầm miếng giẻ vừa lau ghế bên cạnh xong sang lau lại cho Kiều Minh Húc, sau đó rất hài lòng nói: "Thưa anh, đã đủ sạch rồi, anh ngồi đi ạ!"
Kiều Minh Húc nhìn cái ghế bị giẻ lau đánh bóng, mặt tối sầm lại, trở về xe của mình, từ bên trong lấy ra một cái đệm, đi tới, lôi một cái ghế nhựa khác, đặt đệm ở bên dưới, sau đó thận trọng ngồi xuống.
Nhưng nhìn dáng vẻ kia của anh, thật sự trông chẳng khác nào ngồi trên thùng thuốc nổ vậy.
"Hai người muốn ăn món gì?"
Nhân viên phục vụ đưa thực đơn trông rất bẩn cho Kiều Minh Húc, hỏi.
Kiều Minh Húc không đưa tay nhận, mà ghét bỏ nhíu mày lại.
Nhân viên phục vụ kia cũng nhìn thấy Kiều Minh Húc là một người mắc bệnh sạch sẽ, mặc dù không nói lời nào nhưng trong lòng đã một bụng khinh bỉ.
Ăn mặc trông như một người có tiền, lái một chiếc xe hơi sang trọng, muốn sạch sẽ thì sao lại đến ăn ở quán này cơ chứ?
Suy nghĩ của người có tiền, thật đúng là không thể giải thích được.
Mạch Tiểu Miên đưa tay nhận lấy thực đơn, liếc mắt nhìn rồi nói: "Một phần mì xào ba chỉ, một phần ốc xào, một phần cá chạch hấp muối tiêu, một phần cải xanh, một phần lòng già xào nghệ. Nhanh mang thức ăn lên nhé, thật là đói quá mà."
"Vâng! Xin hãy đợi!"
Nhân viên phục vụ gọi món rời đi.
"Lòng già xào nghệ?"
Kiều Minh Húc khó tin nổi nhìn Mạch Tiểu Miên, hỏi: "Em muốn ăn lòng già xào nghệ sao?"
"Không phải tôi muốn ăn, mà là chúng ta cùng ăn!"
Mạch Tiểu Miên cười xấu xa nói: "Anh đã hứa với tôi rồi, tôi ăn cái gì thì anh sẽ ăn cái đó. Anh là đàn ông, không được gian dối!"
Lúc này Mạch Tiểu Miên nhìn thấy một cô gái có vóc dáng cao gầy, đội mũ chống nắng, đeo kính râm to che kín mặt mũi...
Cô bé hơi hạ kính râm xuống, tinh nghịch nháy mắt với Mạch Tiểu Miên.
Mạch Tiểu Miên đã nhận ra, cô gái này chính là Kiều Mai Kim.
Kiều Minh Húc quay lưng lại, vì vậy cũng không phát hiện ra.
Hơn nữa, đầu óc của anh lúc này đã hoàn toàn bị bốn chữ "lòng già xào nghệ" làm cho mụ mị mất rồi. Căn bản không còn lòng dạ nào mà quan tâm đến hoàn cảnh xung quanh, nên đương nhiên không để ý đến cô em gái Kiều Mai Kim thần thần bí bí như một gián điệp kia được.
"Tiểu Miên, chúng ta đừng ăn những thứ này nữa, được không? Nếu em muốn ăn, bây giờ tôi có thể lập tức đưa em đi Paris ăn!"
Kiều Minh Húc bất lực nói với Mạch Tiểu Miên.
"Đi ăn uống ở Paris đúng là rất hấp dẫn, nhưng mà, hiện tại, tôi chỉ muốn ăn lòng già xào nghệ thôi. Ôi chao, cánh tay này của tôi đau quá mà!"
Mạch Tiểu Miên cố ý than thở, rên rỉ nói: "Người ta thay anh cản một viên đạn, chẳng lẽ anh ngay cả việc cùng tôi ăn một bữa lòng già xào nghệ thôi mà cũng không được sao? Bây giờ tôi không có khẩu vị, chỉ muốn ăn mỗi lòng già xào nghệ này mà thôi."
"Được rồi, được rồi, ăn thì ăn thôi!"
Kiều Minh Húc đã hoàn toàn bất lực với cô rồi.
Anh biết rõ cô đang giả bộ, nhưng anh không thể nào ghét bỏ và từ chối cô được.
Mạch Tiểu Miên được như ý, le lưỡi nhìn Kiều Mai Kim ở phía sau anh.
Kiều Mai Kim làm động tác chữ V với cô, sau đó cúi đầu nhìn xuống, gửi cho cô một tin nhắn: Chị dâu, làm tốt lắm, đợi lát nữa cùng xem kịch vui nào!
Lúc này cũng không có nhiều khách ra vào, tốc độ dọn thức ăn được phục vụ rất nhanh.
Kiều Minh Húc lấy khăn tay che miệng lại, nhìn đĩa thức ăn trước mặt, lòng già heo xào nghệ vàng ươm, sắc mặt lập tức đen lại.