Kiều Minh Húc ở bên cạnh cực kỳ tức giận nhưng cũng không thể làm gì được.
Kiều Mai Kim, là cô em gái mà anh yêu thương nhất...
Mạch Tiểu Miên, là người mà anh...
Anh chỉ có thể cạn lời ngồi nhìn hai người bọn họ ngồi cười cười nói nói ăn uống một cách vô cùng vui vẻ...
Có lẽ bị lây nhiễm bầu không khí đó, Kiều Minh Húc cũng cảm thấy đói, ngửi được mùi thơm bay tới, anh bắt đầu có cảm giác thèm ăn.
"Anh, anh có muốn ăn không?"
Kiều Mai Kim vừa hút một con ốc bươu vàng, vừa hỏi: "Ốc bươu vàng này ăn ngon lắm đấy. Bây giờ em mới phát hiện ra, em cùng chị dâu, trên phương diện ăn uống, thật sự có nhiều sở thích chung. Sau này em phải thường xuyên cùng chị dâu đến chợ đêm mới được. Ăn thật ngon mà, còn có mì xào này nữa, ngon hơn so với nhà hàng Tây nhiều."
Kiều Minh Húc không khỏi nuốt nước bọt.
"Ăn thử một miếng không?"
Mạch Tiểu Miên quan sát thấy vẻ mặt thèm thuồng của anh, bèn rất qua tâm mà gắp một đũa mì xào đặt vào trong chén của anh.
Kiều Minh Húc nhìn một chút, sau đó đứng lên, nói: "Hai người bọn em cứ ăn đi, tôi đến Hồng Tường Vi đợi các em!"
Nói xong, anh thật sự đứng lên rời đi.
"Anh à, tí nữa nhớ quay lại đây để trả tiền đấy nhé."
Kiều Mai Kim gọi với theo bóng lưng của anh.
"Biết rồi."
Kiều Minh Húc buồn rầu đáp lại một tiếng, sau đó tiến vào nhà hàng Hồng Tường Vi.
Cảnh vật xung quanh thư thái sạch sẽ, nhân viên phục vụ ăn mặc chỉnh tề, bàn ghế lịch sự thanh tao, âm nhạc êm tai...
Ăn cơm ở nơi này, mới xem là ăn cơm chứ.
Anh thật đúng là không hiểu nổi, hai người Mạch Tiểu Miên cùng Kiều Mai Kim kia, sao cứ hết lần này đến lần khác thích thú với chợ đêm kém vệ sinh đó cơ chứ.
Anh gọi một phần bò bít tết, một phần mì Ý, cùng một phần Salad.
"Minh Húc, anh cũng ở đây sao?"
Đang chuẩn bị ăn, anh chợt nhìn thấy Lâm Ngọc cùng hai người phụ nữ khác cùng nhau đi vào.
Cô ta nhìn thấy anh, bèn mừng rỡ tiến đến chào hỏi, sau đó trực tiếp ngồi xuống trước mặt anh, nói: "Một mình tới ăn cơm sao?"
"Ừ, em cũng tới nơi này à?"
"Đúng vậy, em cùng bạn đi dạo phố, đói bụng nên tới đây dùng cơm, không ngờ tới lại có thể gặp được anh. Thật là cao hứng mà, em ăn cơm cùng với anh được không?"
"Không phải em muốn ăn cùng với bạn sao?"
Kiều Minh Húc nhìn cô ta, nói thêm: "Ăn cùng với anh không tiện lắm đâu. Em hẳn cũng biết, anh không thích ăn cơm cùng người không quen."
"Minh Húc à, anh biết hai cô ấy mà, là La Liên cùng Hoàng Ly ấy."
Lâm Ngọc nhếch miệng nói: "Hay là, để cho hai cô ấy ăn riêng, em ăn cùng anh nhé."
"Em vẫn nên ăn cùng các cô ấy đi, anh còn có chuyện phải làm."
Kiều Minh Húc gọi nhân viên phục vụ tới, nói anh ta bỏ thức ăn vào túi cho mình.
"Minh Húc à, anh bận rộn vậy sao?"
Lâm Ngọc cũng nhìn ra anh không muốn cùng mình ăn cơm, bèn vô cùng bất đắc dĩ hỏi.
"Ừ, có khách hàng quan trọng cần phải tiếp đón. Anh đi trước, em và các bạn cứ ăn vui vẻ, ghi vào sổ của anh."
Kiều Minh Húc nói xong, sau đó vội vàng rời đi.
"Ngọc Ngọc à, tổng giám đốc Kiều của cậu không hề liếc mắt nhìn bọn mình một cái, đúng là không thú vị chút nào. Anh ta yêu cậu như vậy, không phải cũng nên yêu thích bạn bè của cậu sao?"
La Liên cực kỳ bất mãn nói.
"La Liên à, cậu đừng nóng giận, dáng vẻ của anh ấy lúc nào cũng như thế. Đối với người không quen, một câu cũng không nhiều lời, tớ cũng không còn cách nào khác cả."
Lâm Ngọc không phải là lần đầu tiên gặp loại chuyện này.
"Ngọc Ngọc à, có phải tổng giám đốc Kiều không còn thích cậu nữa không đấy?"
Hoàng Ly ở bên cạnh bĩu môi lên tiếng nói.
Lâm Ngọc mặt hơi biến sắc, biện minh: "Chuyện này sao có thể chứ? Tớ cùng anh ấy có mười năm tình cảm, ai mà không biết cơ chứ? Mạch Tiểu Miên chỉ là sự tồn tại tạm thời mà thôi, sớm muộn gì anh ấy cũng là của tớ thôi."