"Ngọc Ngọc, cậu nhìn xem."
La Liên đang lướt điện thoại, chợt vô cùng kinh ngạc nhìn tin tức bên trên, nói: "Chuyện bát quái trong vòng tròn Wechat đúng là điên rồ mà, trên đó nói vợ chồng Kiều Thị ở trong phòng bệnh chơi trò SM xé áo sơ mi, bị một nữ y tá nhìn thấy."
Lâm Ngọc liếc mắt nhìn một cái, không cho là đúng nói: "Những chuyện này chỉ là lời đồn đãi mà thôi, Minh Húc không thể nào làm ra chuyện điên cuồng như vậy được. Anh ấy vẫn luôn giỏi khắc chế bản thân mình. Huống chi, anh ấy lại không có tình cảm gì với Mạch Tiểu Miên kia, không thể nào làm ra chuyện khác người thường như vậy được."
Trong miệng cô ta nói như vậy, nhưng trong lòng lại rất không thoải mái.
Sau khi biết Kiều Minh Húc bị bệnh động kinh, trong lòng cô ta cũng sinh ra chút khoảng cách với anh.
Mới vừa rồi khi Kiều Minh Húc nói không muốn cùng ăn cơm với cô ta, cô ta cũng không giống như dáng vẻ trước đây, cưỡng cầu anh nữa.
Kiều Minh Húc cầm túi thức ăn, trở lại quán ăn chợ đêm Anh Béo kia.
Hai người Mạch Tiểu Miên cùng Kiều Mai Kim chẳng những quét sạch lòng già heo, ốc bươu xào dừa trên bàn, mà còn đang hứng thú bừng bừng uống bia hơi. Vừa uống, vừa nói cười vui vẻ, cũng không biết đang nói chuyện gì, mà mặt hai người bọn họ đều tươi cười hớn hở.
Lúc này Mạch Tiểu Miên lộ ra nụ cười, trông đặc biệt chân thật, giống như dáng vẻ trong tấm hình cũ kia.
Thật hy vọng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cô vui vẻ như thế.
"Anh trai, đã quay lại rồi sao?"
Kiều Mai Kim nhìn thấy anh, bèn ngoắc ngoắc.
Mạch Tiểu Miên quay đầu lại nhìn anh.
Cô có vẻ uống hơi nhiều, hai gò má đỏ ửng cả lên. Đôi mắt vốn đen bóng kia trông đặc biệt sáng rõ, giống như có một dòng suối trong đó vậy.
Anh đi tới, đoạt cái ly trong tay Mạch Tiểu Miên lại, cực kỳ nghiêm túc nói: "Mạch Tiểu Miên à, em xem bây giờ bộ dạng của em thế nào hả? Lại còn uống bia, muốn chết đấy à?"
Sau đó, anh lại trách cứ Kiều Mai Kim: "Nhất định là nhóc con nhà em ồn ào đòi uống rượu rồi, chị dâu em đêm qua sốt cao, còn chưa hồi phục hoàn toàn. Cánh tay bị trúng đạn mất rất nhiều máu đấy, em lại còn muốn cô ấy uống bia rượu sao, có tin anh đánh chết em không?"
"Hả? Chị dâu trúng đạn? Bị thương sao?"
Kiều Mai Kim chỉ cho rằng cánh tay Mạch Tiểu Miên vô tình đụng phải đâu đó nên bị thương, cũng không hỏi nhiều. Vì vậy, vừa nghe Kiều Minh Húc nói thế, bèn kinh ngạc thốt lên.
Kiều Minh Húc phát hiện mình lỡ lời, sắc mặt hơi biến đổi.
Mạch Tiểu Miên biết ý của anh, biết anh không muốn để Mai Kim biết chuyện anh bị người ta tấn công, bèn cười nói: "Nhìn anh em nói kìa, chị bị trúng đạn là thật, nhưng mà, chỉ là súng đồ chơi của con nít thôi. Bây giờ súng đồ chơi người ta làm thật đúng là không có đạo đức gì cả, súng đồ chơi thôi mà cũng khiến người ta bị thương nữa."
"Là con cái nhà ai vậy?"
Kiều Mai Kim lớn tiếng tức giận nói: "Anh à, anh có đánh mạnh nó một trận không đấy?"
"Đánh chứ! Anh em còn đánh cả cha của nó nữa cơ."
Mạch Tiểu Miên nói.
"Hả? Thật sao? Anh em cũng có lúc kích động nóng nảy như vậy à? Chị dâu à, chị kết hôn với anh trai em, đã phá vỡ rất nhiều giới hạn của anh ấy đấy, chị lợi hại quá đi!"
Kiều Mai Kim giơ ngón tay cái lên trước mặt Mạch Tiểu Miên, không khỏi bội phục khen ngợi.
Kiều Minh Húc cảm kích nhìn Mạch Tiểu Miên.
Mạch Tiểu Miên thấy anh mang theo túi giấy đựng thức ăn, bèn nghi ngờ hỏi: "Anh không ăn cơm ở Hồng Tường Vi sao? Đây là mang về cho chúng tôi ăn đấy à?"
"Một mình ăn buồn quá nên mới mang theo đến đây!"
Kiều Minh Húc mở hộp cơm ra, nói: "Mọi người cùng nhau ăn đi!"
"Em không muốn ăn đâu, em chỉ muốn ăn lòng già heo xào nghệ thôi!"
Kiều Mai Kim chán ghét nhìn hộp cơm Tây cùng mì Ý trước mặt, nói: "Anh à, chúng ta ăn thêm một đĩa lòng heo xào nghệ nữa, được không?"
Kiều Minh Húc trầm mặt xuống, nói: "Muốn ăn thì tự em ăn đi, anh không ăn, anh ăn cơm Tây cùng mỳ Ý."
Nói xong, anh liền cúi đầu xuống ăn.