"Tuyệt giao!"
"Ừ."
"Cô Tiểu Miên, em thật đúng là quá vô tình. Chúng ta tuyệt giao mà ngay cả một lời níu kéo em cũng không có. Khó trách em lại làm pháp y!"
"Người đến không từ chối, người đi không níu giữ. Đây là thái độ sống của tôi từ trước đến nay."
"Thái độ này của em đối với người khác thì được, nhưng đối với tôi thì không được! Em phải quý trọng tôi chứ!"
"Dựa vào đâu chứ?"
"Dựa vào việc tôi là một chàng trai khôi ngô tuấn tú tài giỏi nhiều tiền!"
"Có rất nhiều người khôi ngô tuấn tú tài giỏi nhiều tiền. Ai tôi cũng phải quý trọng sao, trái tim của tôi không lớn đến như vậy."
"Khôi ngô tuấn tú tài giỏi nhiều tiền có thể rất nhiều, nhưng tôi, Phùng Quang Hiển, là người đặc biệt nhất, là người thích em nhất."
Nghe lời này của anh ấy, Mạch Tiểu Miên lại nghĩ đến những lời bà Kiều từng nói, Phùng Quang Hiển đã đính hôn với một cô gái khác, sang năm sẽ tổ chức đám cưới.
Mà trước đó anh ấy còn nói với cô sẽ không cân nhắc đến chuyện kết hôn trước 35 tuổi.
Đây rõ ràng là một cái cớ.
Anh ấy nhiệt tình, ấm áp với cô như vậy, đoán chừng đó là một loại thủ đoạn để anh ấy chơi đùa với các cô gái nhỉ.
Nghĩ đến đây, tâm trạng ban đầu muốn vui đùa với Phùng Quang Hiển của cô ngay lập tức chìm xuống, cô không còn hứng thú trò chuyện với anh ấy nữa.
Đúng như thầy cô đã nói, cuộc sống của con người quá phức tạp, còn không bằng thế giới người chết đơn giản thành thật.
"Tôi có chuyện phải làm, không nói chuyện với anh nữa."
Cô dùng giọng điệu bình thản lại có hơi cứng rắn nói với Phùng Quang Hiển: "Tạm biệt!"
Nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại.
Ngay khi vừa cúp máy, lại có một cuộc điện thoại khác từ mẹ cô gọi đến.
Cô lười phải trả lời, nhưng điện thoại vẫn cứ đổ chuông mãi. . Kiếm Hiệp Hay
Là một người được xem như có nghề nghiệp đặc thù, cô cũng không thể tắt máy, vì sợ có nhiệm vụ khẩn cấp, cấp trên không tìm được mình.
Mẹ Mạch giống như biết cô cố tình không trả lời, cứ gọi năm lần bảy lượt cũng không chịu dừng.
Cô đành phải nhấc máy.
"Con nhóc chết tiệt, dám không nhận điện thoại của mẹ đây sao!"
Mẹ Mạch vừa mở miệng đã mắng, nói: "Chẳng lẽ con không biết mẹ sẽ lo lắng cho con à?"
"Mẹ, con đang làm nhiệm vụ."
Mạch Tiểu Miên nói dối.
"Thực hiện nhiệm vụ cái quái gì chứ, mẹ mới vừa gặp được trợ lý Trương Hòa của con đây. Cậu ấy nói con giám định xong đã về nhà rồi. Sao bây giờ còn chưa về nhà?"
"Con đến chung cư tắm rửa, chuẩn bị tắm xong sẽ về."
Mạch Tiểu Miên bất đắc dĩ nói.
"Thật là, mẹ lại vừa mới nhận được ba tấm thiệp mời nữa rồi đây, đều là gả con gái đi cả. Nếu con còn không kết hôn, mẹ sẽ nóng nảy với con đấy!"
Mẹ Mạch nói.
Mạch Tiểu Miên toát mồ hôi.
Mỗi lần mẹ nhận được thiệp cưới của ai đó, hay là tham gia tiệc cưới trở về, trong lòng nhất định sẽ mất thăng bằng, ở trước mặt cô nói lải nhải, muốn cô mau chóng lấy chồng.
"Không phải con đã nói rồi sao? Trong năm nay, dù thế nào con cũng sẽ kết hôn, mẹ cứ tạm thời nhẫn nại chút đi!"
"Mẹ không thể đợi được nữa. Trước kia con không có cơ hội, mẹ còn có thể nhẫn nại chờ. Nhưng hiện tại, một cơ hội đang ở trước mặt con, một người cực kỳ xuất sắc như vậy mà con lại để cho mẹ đợi, thật sự không thể nhịn được nữa. Tiểu Miên, mẹ nói cho con biết, con phải đồng ý lời cầu hôn của nhà họ Kiều. Tốt nhất là như vậy đi, để ngày mai mẹ đi tham dự hôn lễ của người khác khoe một chút, làm bọn họ hâm mộ mẹ chết thôi!"
"Mẹ, nếu mẹ còn như thế này, con sẽ mặc kệ mẹ. Con không muốn về nhà nữa, ở chỗ này là được rồi!"
Mạch Tiểu Miên biết, mẹ cô làm vậy chỉ là vì cái gọi là sĩ diện hư vinh kia.
"Tiểu Miên, mẹ đã hỏi thăm nhiều chỗ rồi. Người nhà họ Kiều đều đáng tin cậy cả, Kiều Minh Húc kia cũng không có cô ba cô bốn gì hết. Mặc dù cậu ấy đã có bạn gái nhưng gia đình bọn họ không chấp nhận. Con kết hôn với cậu ấy, cậu ấy nhất định sẽ từ từ quên đi cô gái kia. Cho dù không quên thì sao chứ? Ở cái độ tuổi này của con, còn cả nghề nghiệp kia nữa, con còn tìm được một người đàn ông nào tốt hơn cậu ấy sao? Không phải con chỉ muốn tùy tiện kết hôn thôi à? Nếu như vậy, con cũng có thể giống như lời của Vương Phỉ gì đó nói ấy, kết hôn với người vừa có tiền vừa đẹp trai, tương lai cho dù có ly hôn cũng không thua thiệt gì!"
Mẹ Mạch thuyết phục cô.