Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 320: Cùng em đi ăn lòng già xào nghệ (6)




Kiều Mai Kim vẫn chưa đã thèm, gọi nhân viên phục vụ lại kêu thêm một đĩa lòng già xào nghệ.
Lòng già heo xào nghệ vừa lên bàn, Kiều Minh Húc lại cảm thấy xoắn xuýt trong lòng.
Anh phát hiện có vẻ như mình lại thích ăn món đồ bẩn thỉu này.
Nhưng nghĩ đến khi nó còn sống, lại là nơi chứa phân heo buồn nôn kia, lại không có cách nào cho vào miệng được cả, chỉ có thể tiếp tục ăn cơm Tây của mình thôi.
Mùi vị cơm Tây bình thường cũng không đến nỗi nào, bây giờ ăn vào lại không có chút cảm giác gì cả.
Kiều Mai Kim ở bên cạnh nhiệt tình ăn lòng già heo xào nghệ, vừa uống bia, tiếng động cực kỳ lớn, giống như đang thưởng thức mỹ vị nhân gian gì đó vậy.
Dù sao thân thể của Mạch Tiểu Miên cũng không khỏe lắm, khẩu vị kém hơn so với bình thường rất nhiều, vì vậy cũng không ăn nữa, mà nhìn hai anh em Kiều Minh Húc ăn.
Một người ăn cực kỳ ưu nhã, trông giống hệt một thân sĩ.
Còn một người lại ăn hết sức thoải mái vui sướng.
Ở nhà họ Kiều, Mạch Tiểu Miên cũng từng thấy tác phong ăn uống của Kiều Mai Kim rồi.
Cô ấy không phải giống như bây giờ, mà cũng giống hệt như Kiều Minh Húc vậy, biểu hiện cực kỳ thanh tao.
Tuy nhiên, dáng vẻ của cô bé lúc này, trông như những cô gái bình thường khác.
Thật sự chân thật đáng yêu mà!
Nếu như có Diệp Mai ở đây, đoán chừng cô ấy có thể cực kỳ dễ dàng chơi chung với Kiều Mai Kim.
Lâm Ngọc cùng bạn của cô ta đi ra khỏi Hồng Tường Vi.
"Ngọc Ngọc, đó không phải là Kiều Minh Húc sao?"
La Liên lanh mắt, nhìn thấy Kiều Minh Húc, bèn kinh ngạc hỏi: "Tớ không có nhìn nhầm đấy chứ."
Lâm Ngọc nhìn sang.
Quả nhiên là Kiều Minh Húc!
Trước giờ anh chưa từng ngồi ở nơi mất vệ sinh như chợ đêm để ăn uống bao giờ. Mà điều quan trọng nhất là, ở bên cạnh anh còn có Mạch Tiểu Miên cùng Kiều Mai Kim.
"Thật là không thể tưởng tượng nổi mà. Ngọc Ngọc, không phải cậu nói Kiều Minh Húc có bệnh sạch sẽ sao? Sao anh ta lại ngồi ăn ở chợ đêm thế kia? Còn nữa, mới vừa rồi không phải anh ta nói có khách hàng quan trọng muốn gặp sao? Hai người phụ nữ kia, không phải là khách hàng quan trọng mà anh ta muốn gặp đấy chứ? Gặp khách hàng ở khu chợ đêm thì có gì mà quan trọng chứ?"
La Liên kinh ngạc nói.
Cô ta chưa từng thấy qua Mạch Tiểu Miên.
"Đó là Mạch Tiểu Miên, vợ của Kiều Minh Húc."
Hoàng Ly lên tiếng nói.
"Người nào?"
"Người mặc quần áo bệnh nhân đó! Còn cô gái còn lại là em gái của anh ta, Kiều Mai Kim!"
"Không phải chứ?"
La Liên cẩn thận quan sát lại Mạch Tiểu Miên, nói: "Kiều Minh Húc lại lấy một người phụ nữ có thể ngồi ăn ở chợ đêm, hơn nữa anh ta còn ngồi ăn chung, thật đúng là không thể tưởng tượng nổi mà. Ngọc Ngọc à..."
Cô ta quay đầu lại gọi Lâm Ngọc, nhưng lại nhìn thấy gương mặt của Lâm Ngọc đang biến sắc, tay siết chặt lại thành quả đấm.
Cảm giác của Lâm Ngọc lúc này, giống như bị người ta dùng gậy đánh mạnh vào đầu vậy.
Cô ta thật sự có nằm mơ cũng không ngờ, nguyên nhân Kiều Minh Húc không chịu ngồi ăn cơm với cô ta, là vì muốn ở cùng một chỗ với Mạch Tiểu Miên, còn nói dối lừa gạt cô ta.
Hơn nữa còn bị bạn bè của cô ta nhìn thấy.
Điều này làm cho cô ta cảm thấy bản thân đã bị làm nhục một cách nghiêm trọng!
Cô ta thật sự không cam lòng!
Nghĩ tới đây, cô ta không kìm nén được nữa, mà đi thẳng về phía bọn họ, đứng trước mặt Kiều Minh Húc, trong đôi mắt hạnh ngập tràn bi thương cùng thống khổ nhìn anh.
Kiều Minh Húc thấy cô ta đột ngột xuất hiện, lập tức hơi nhíu mày lại.
"Ôi chao, là ai đây nhỉ? Hóa ra là tiểu thư Lâm Ngọc mà. Đúng rồi, tiểu thư Lâm Ngọc à, cô có muốn ăn lòng già heo xào nghệ chung không?"
Kiều Mai Kim nhìn thấy cô ta, liền dùng giọng điệu khó nghe gắp một miếng lòng già heo lên, đưa tới trước mặt Lâm Ngọc.
Lâm Ngọc chán ghét nhíu mày lại, nói: "Mai Kim, đừng làm rộn, chị không ăn thứ này. Chị có lời muốn nói với anh của em."
Nói xong, cô ta đưa tay kéo lấy cánh tay của Kiều Minh Húc, nói: "Minh Húc, anh đi ra đây với em, chúng ta nói chuyện một chút!"
Kiều Mai Kim lập tức kéo cánh tay còn lại của Kiều Minh Húc, nói: "Anh à, anh không thể đi cùng cô ta được, chị dâu vẫn còn ngồi ở đây cơ mà!"
Ánh mắt Kiều Minh Húc có chút khẩn trương nhìn về phía Mạch Tiểu Miên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.