Một chiếc xe tải lớn ở bên cạnh thắng gấp lại, tài xế thò đầu ra khỏi cửa sổ tức giận mắng lớn: "Có muốn chết cũng đừng làm liên lụy đến tao chứ! Mẹ kiếp, thật là xui xẻo mà."
Lúc này cả người Mạch Tiểu Miên đều được Kiều Minh Húc bảo vệ trong lồng ngực mình, vết thương đau đớn khiến cho cô tỉnh hồn lại.
Mới vừa rồi, cô định bụng đi tới đối diện đường bên kia đón xe. Tuy nhiên trong đầu vẫn còn đang nghĩ tới cảnh tượng Kiều Minh Húc cùng Lâm Ngọc ôm nhau, trong lòng liền không thể bình tĩnh nổi. Cô cũng không nhìn đường mà liều lĩnh đi vào đường xe chạy.
Thật may Kiều Minh Húc xuất hiện kịp tới, kéo cô từ cửa tử trở về.
Cô vội vàng leo dậy khỏi người anh, nhưng lại phát hiện đầu anh đầy mồ hôi, chay mày, mặt mũi đầy vẻ thống khổ, bèn vội vàng hỏi: "Có phải anh bị thương chỗ nào rồi không?"
"Mạch Tiểu Miên, em có sao không?"
Kiều Minh Húc không trả lời cô, mà hỏi dồn dập.
"Em không có sao?"
"Tay tô bị em đè nên trật khớp mất rồi, còn có trầy nữa."
Kiều Minh Húc chậm chạp rũ tay đứng lên.
Kiều Mai Kim cùng Lâm Ngọc chạy như bay tới.
"Minh Húc, cánh tay của anh..."
Lâm Ngọc nhìn bộ âu phục bị va chạm rách bươm kia của anh, cánh tay thì nhỏ máu, hoảng sợ kêu lên, nước mắt lưng tròng.
Mạch Tiểu Miên ngược lại vẫn giữ được tỉnh táo, nhanh chóng đưa tay, bắt lấy cánh tay của anh, dùng sức kéo một cái.
Rắc rắc!
Cánh tay trật khớp kia của Kiều Minh Húc được kéo về vị trí cũ, anh đau đến nỗi phải hét lên: "Mạch Tiểu Miên, em muốn mưu sát chồng sao!"
"Đúng là muốn như vậy đấy."
Mạch Tiểu Miên liếc mắt nhìn anh, nói: "Thả tay ra nhìn thử xem."
Kiều Minh Húc thử hất tay, phát hiện nơi trật khớp đã trở về vị trí cũ, chỉ còn lại nơi trầy da hơi nhói lên thôi. Tuy nhiên, cũng không đáng ngại lắm.
"Mạch Tiểu Miên, sao cô có thể độc ác với MH như vậy? MH, anh có đau không? Bây giờ chúng ta phải đến bệnh viện ngay."
Lâm Ngọc hung dữ trợn mắt nhìn Mạch Tiểu Miên, sau đó lại đau lòng ôm cánh tay không bị thương bên kia của Kiều Minh Húc, ân cần nói.
"Không sao, chỉ trầy da chút thôi, em không cần lo lắng."
Kiều Minh Húc nhẹ nhàng an ủi cô ta, sau đó lại sậm mặt hét lên với Mạch Tiểu Miên: "Mạch Tiểu Miên, em đã 28 tuổi rồi đấy, băng qua đường mà cũng không biết nhìn ngó xung quanh sao?"
Nhìn thấy anh lúc nói chuyện với Lâm Ngọc thì dịu dàng, còn đối với mình lại mang vẻ mặt đen thui, như hung thần vậy. Trái tim Mạch Tiểu Miên đã lạnh nay lại càng lạnh hơn, nói: "Tôi không biết nhìn ngó xung quanh thì liên quan quái gì đến anh? Tôi 28 tuổi cũng liên quan con mẹ gì tới anh chứ? Anh chê tôi già thì cứ nói! Chúng ta liền ly hôn!"
"Mạch Tiểu Miên, em có thể đừng suy diễn mỗi lần nói được không? Tôi chê em già lúc nào cơ chứ?"
Kiều Minh Húc bị những lời này của cô làm giận đến phát điên lên, gầm to đến rát cả cổ họng.
"Mới vừa rồi anh chê tôi già đấy thôi! Chê tôi liều lĩnh không hiểu chuyện! Tôi biết rồi, tôi có làm gì thì anh cũng nhìn tôi không vừa mắt mà!"
Mạch Tiểu Miên nhìn thấy anh tức giận mắng mình, giọng điệu cũng tăng lên quãng tám!
Kiều Mai Kim trợn mắt hốc mồm nhìn đôi nam nữ rõ ràng là vô cùng thành thục trầm ổn, nay lại giống những những đôi vợ chồng bình thường khác, ở ngoài đường phố cãi vã, cảm giác rất khó mà tin nổi.
Lâm Ngọc cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Kiều Minh Húc mất bình tĩnh như vậy, ở nơi công cộng hét lớn không để ý mặt mũi mình.
Ban đầu, cô ta nhìn thấy anh mắng nhiếc Mạch Tiểu Miên, trong lòng vô cùng cao hứng.
Nhưng mà, càng nghe càng cảm giác không đúng lắm, đây hoàn toàn là dáng vẻ của một đôi vợ chồng mà!
Từ góc độ người đứng xem, cho dù là kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra, anh hét lớn với Mạch Tiểu Miên như vậy, không phải xuất phát từ sự chán ghét, mà là từ nội tâm quan tâm quá mức.
Cô ta lại nhớ đến vừa rồi, anh không để ý đến nguy hiểm mà chạy như bay tới cứu Mạch Tiểu Miên...