"Ngọc Ngọc, nhà em ở cách nơi này không xa, em cùng bạn từ từ đi bộ về là được rồi. Em cũng biết, hiện tại anh không thích hợp gặp chú Lâm."
Nói xong, anh cũng không nói thêm câu nào nữa, đi thẳng đến bên cạnh Mạch Tiểu Miên, để cô theo mình lên xe.
Mạch Tiểu Miên cũng không làm mình làm mẩy khó chịu nữa mà ngoan ngoãn ngồi lên xe.
Lâm Ngọc thấy cô không ngồi bên ghế phụ, trong lòng mới thăng bằng lại một chút.
Cho dù thế nào, Kiều Minh Húc vẫn để lại chỗ ngồi bên cạnh ghế tài cho mình!
Cuối cùng rồi sẽ có một ngày, người mà anh gọi là vợ, vẫn sẽ là cô ta mà thôi.
Nghĩ tới đây, trong lòng cô ta mới dễ chịu hơn đôi chút.
Dọc đường đi.
Mạch Tiểu Miên không nói gì, Kiều Minh Húc cũng không nói gì cả.
Hai người yên lặng trở về bệnh viện.
Mạch Tiểu Miên trực tiếp lên giường, nằm xuống.
"Tiểu Miên, tôi còn có chuyện phải xử lý, tạm thời không ở bên cạnh em được. Hay là để tôi gọi điện thoại cho mẹ em, để bà ấy tới chăm sóc em nhé."
Kiều Minh Húc nhìn đồng hồ đeo tay, nói với cô.
"Đừng nói cho mẹ tôi biết, tránh cho bà ấy lo lắng khẩn trương nữa. Anh cứ bận việc của mình đi, tôi có thể tự chăm sóc mình, huống chi còn có các hộ sĩ nữa mà."
Mạch Tiểu Miên cho rằng anh lại muốn đi tìm Lâm Ngọc, nên dù nói ra vẻ thoải mái, nhưng trong lòng lại chua chát, không nếm ra được mùi vị gì.
"Được rồi, vậy để tôi gọi thím Trương đến."
Kiều Minh Húc gọi điện thoại về nhà, đợi đến khi thím Trương tới mới rời đi.
Anh vừa rời đi, trong lòng Mạch Tiểu Miên đã cảm thấy vắng vẻ trong nháy mắt, tựa như vừa bị mất đi thứ gì đó vậy.
Ôi!
Cô thở dài một hơi, sau đó trùm đầu ngủ.
Dường như chỉ cần tỉnh dậy, tất cả đều không còn vấn đề gì nữa.
Lúc này Kiều Minh Húc không phải đi tìm Lâm Ngọc, mà là đi tìm hung thủ muốn tấn công anh.
Đoạn video giám sát trên đường xảy ra tai nạn đã bị hư một cách đầy khó hiểu.
Rất rõ ràng, có người cố ý làm điều đó!
Kiều Minh Húc cũng không hy vọng gì vào việc gửi gắm sở cảnh sát, anh có biện pháp của riêng mình.
Anh không đơn giản chỉ là Kiều Minh Húc, tổng giám đốc tập đoàn Kiều Thị, mà anh còn có một thân phận khác...
Vì để giải quyết chuyện này, anh đã bay đi Mỹ xuyên đêm.
Mạch Tiểu Miên ngủ một giấc sau đó tỉnh lại, mở mắt ra, phản ứng đầu tiên chính là tìm Kiều Minh Húc.
Nhưng anh không có ở đây, chỉ có thím Trương ngồi ngủ gục ở bên ghế.
Cô nhìn đồng hồ, đã ba giờ sáng.
Cô xuống giường, muốn đi vệ sinh, âm thanh lục đục đã đánh thức thím Trương đang ngủ gà ngủ gật.
Thím Trương vội vàng đứng dậy, muốn đưa tay ra đỡ lấy cô.
"Thím Trương à, cháu chỉ bị thương ở tay thôi, chân không sao cả."
Mạch Tiểu Miên nhìn bà, hỏi: "Sao thím không lên giường mà ngủ?"
Trong phòng có tới hai chiếc giường, ngoại trừ chiếc giường một mét rưỡi Mạch Tiểu Miên đang nằm ngủ, còn có một chiếc giường dài khoảng một mét cho người nhà chăm sóc nữa.
"Thiếu gia để tôi trông coi cô thật tốt, tôi cũng không dám ngủ."
Thím Trương thật thà nói.
"Không sao cả, cháu cũng không phải bệnh nhân bệnh nặng gì. Có cần gì cháu sẽ gọi thím sau, thím cứ đi ngủ thật ngon đi."
Mạch Tiểu Miên cười nói.
"Được rồi, vậy tôi lên giường nghỉ ngơi một chút, thiếu phu nhân phải cẩn thận đấy, có chuyện gì thì kêu tôi đấy."
Thím Trương vẫn không yên tâm dặn dò.
Mạch Tiểu Miên vừa định đi vệ sinh, vừa quay đầu hỏi: "Thím Trương à, sau khi thím tới, thiếu gia có trở về không?"
"Không có."
"Ồ."
Nghe thấy Kiều Minh Húc vẫn chưa tới, trong lòng Mạch Tiểu Miên lập tức thất vọng trầm xuống.
Sau khi đi ra khỏi nhà vệ sinh, cô tiếp tục đi trở về giường.,
Lần này cô không ngủ được, bèn cầm điện thoại lên lướt Wechat.
Nhìn ảnh đại diện trong Wechat của Kiều Minh Húc, cô rất muốn gửi tin nhắn gì đó cho anh, nhưng vẫn nhịn lại được, chỉ bấm vào trang cá nhân của anh để xem.
Không có gì cả.
Xem ra, Wechat của anh, chỉ dùng để liên lạc với mọi người, không phải nơi bày tỏ tâm trạng bản thân.