"Thiếu phu nhân, cô có muốn uống chút nước không?"
Thím Trương nhìn thấy đôi mắt hồng hồng của cô, trạng thái tinh thần cũng không thoải mái lắm, bèn nói.
"Được."
Thím Trương đưa cho cô một ly nước ẩm.
Mạch Tiểu Miên uống cạn, cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, sau đó cô lên giường nằm, nói: "Thím Trương, cháu ngủ đây, thím cũng ngủ đi."
"Được."
Thím Trương vô cùng vui vẻ tắt điện, bật đèn ngủ lên.
Lần này, Mạch Tiểu Miên không bị mất ngủ nữa, rất an tâm ngủ một giấc tới rạng sáng. Trong giấc mơ, cô cũng gặp Trình Đông Thành, tuy nhiên, lần này không phải là nụ cười thảm thiết với khuôn mặt nát bấy bê bết máu nữa, mà là gương mặt thời trung học của anh, một thiếu niên tỏa nắng điển trai...
Cô bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức, là chủ nhiệm Hoàng, lãnh đạo của đơn vị gọi điện tới.
"Pháp y Mạch, có phải hôm nay cô xảy ra chuyện gì rồi không? Sao còn chưa đi làm?"
Giọng điệu của chủ nhiệm Hoàng mang theo chút chất vấn, nhưng cũng không dám gay gắt quá.
Mạch Tiểu Miên nhìn đồng hồ đeo tay, phát hiện đã chín giờ rồi. Cô cũng không xin phép nghỉ nên chắc phải đi làm rồi. Hơn nữa hôm nay còn phải khảo hạch cháu gái kia của chủ nhiệm Hoàng nữa.
Hỏng bét rồi!
"Thật xin lỗi, chủ nhiệm hoàng, vì tay bị thương nên tôi đang ở trong bệnh viện, quên mất phải xin nghỉ. Nhưng mà ông yên tâm, bây giờ tôi sẽ đi làm ngay."
Mạch Tiểu Miên vội vàng giải thích.
"Ở trong bệnh viện sao?"
Giọng điệu chủ nhiệm Hoàng lúc này mới hòa hoãn lại, nói: "Pháp y Mạch à, nếu như cô không thoải mái, hôm nay có thể không cần đến làm đâu. Đợi khi nào cô xuất viện, tôi lại để cho cháu gái mình tới gặp cô vậy."
"Không sao cả, bây giờ tôi qua đi làm ngay, ông bảo cô bé đợi tôi một lát."
Mạch Tiểu Miên cũng đang sốt ruột muốn tuyển được một trợ thủ đắc lực, cô chỉ bị thương ở cánh tay thôi, cũng không ảnh hưởng gì đến khả năng phán đoán, không cần phải nằm đợi trong bệnh viện mãi thế này."
"Thím Trương, cháu phải đi làm đã."
Mạch Tiểu Miên nói với thím Trương.
"Thiếu phu nhân, dáng vẻ cô bây giờ sao có thể đi làm được chứ? Nếu thiếu gia biết sẽ mắng chết đấy."
Thím Trương vô cùng lo lắng nói.
"Không cần phải sợ anh ấy. Hôm nay cháu còn có truyện quan trọng, nhất định phải đi làm."
Mạch Tiểu Miên cầm quần áo tiến vào trong phòng vệ sinh, một tay thay quần áo, mang giày xong, liền chuẩn bị đi làm.
"Thiếu phu nhân, bữa sáng cô còn chưa ăn đâu đấy."
"Cháu sẽ gói lại rồi mang theo ăn sau ạ."
Mạch Tiểu Miên cầm túi bánh tối hôm qua thím Trương mang tới, vừa ăn vừa đi.
Thím Trương đành phải đi theo cô ra ngoài.
Xuống đến cửa bệnh viện, Mạch Tiểu Miên đưa tay vẫy một chiếc taxi, lên xe đi.
Thím Trương vội vàng gọi điện thoại cho Kiều Minh Húc, báo cáo tình huống của Mạch Tiểu Miên.
Kiều Minh Húc ở đầu dây bên kia nghe được tin tức này, hận không thể lập tức bay từ nước Mỹ về, bắt người phụ nữ cuồng công việc kia về nhà rồi trói chặt lại!
Mạch Tiểu Miên trở lại đơn vị.
Chủ nhiệm Hoàng mang theo một cô gái đang đứng đợi.
Thấy cô gái này, Mạch Tiểu Miên cảm giác như nhìn thấy mình ngày đó.
Gương mặt cô ấy xinh đẹp tuyệt trần, tuổi so với cô không chênh lệch nhiều lắm, nhưng trong ánh mắt lại lãnh đạm ưu thương.
Chủ nhiệm Hoàng nhìn thấy cô, bèn vội vàng giới thiệu cô gái bên cạnh cho cô, nói: "Đây là Đàm Thủy Minh, người tôi muốn giới thiệu cho cô."
"Chào pháp y Mạch!"
Đàm Thủy Minh chào cô.
"Chào em Đàm!"
Có lẽ như nhìn thấy bản thân của trước kia, ấn tượng đầu tiên của Mạch Tiểu Miên với Đàm Thủy Minh khá tốt, cô nói: "Em ngồi xuống trước đi, chúng ta trò chuyện một chút."
"Pháp y Mạch à, đây là người tôi dẫn tới, cô cứ nhìn xem thử có thích hợp hay không nhé. Tôi đi trước, không quấy rầy cô khảo hạch nữa."
Chủ nhiệm Hoàng vì để tránh hiềm nghi nên cũng rời đi.