"Tốt hơn hết là tôi vẫn nên đi tắm nước lạnh thôi, anh đi ra ngoài đi."
Mạch Tiểu Miên nói.
"Không được! Không được tắm nước lạnh! Bây giờ em phải cùng tôi về nhà tắm nước nóng!"
"Tôi nói không thì sao?"
"Vậy tôi không thể làm gì khác hơn là dùng sức mạnh thôi!"
Kiều Minh Húc nói xong, bèn đưa tay tới chụp lấy, ôm cô cùng cả khăn lông vào người, trực tiếp vác ngược lên trên bả vai.
Mạch Tiểu Miên dùng chân đá phản kháng...
Kiều Minh Húc đưa tay ra, đánh lên mông cô một cái: "Lộn xộn ngã gãy cổ giờ đấy!"
Mạch Tiểu Miên hoàn toàn không dám động đậy nữa!
Vốn dĩ vì đột nhiên bị dội nước lạnh, toàn thân cô đã lạnh buốt rồi, mà bây giờ còn bị anh vỗ mạnh vào mông nữa, lập tức cảm thấy hơi nóng toàn thân toát ra, nhiệt huyết sôi trào...
Kiều Minh Húc sau khi vác cô từ phòng tắm ra ngoài, thấy trên giường có drap trải giường, bèn khom người cầm lên, bọc trên người cô, sau đó cứ như vậy trực tiếp vác cô xuống lầu.
Thật may, bây giờ đã là mười một giờ tối rồi, trong thang máy không có ai cả, nếu không, hậu quả thật sự không thể chịu nổi...
Kiều Minh Húc nhét cô vào ghế sau, sau đó lái xe nhanh chóng trở về Hoàng Uyển.
Ngừng xe, anh lại tiếp tục vác cô ra khỏi xe, dưới ánh mắt kinh ngạc của thím Trương, anh ôm cô lên lầu hai, đặt vào bên trong phòng tắm. Sau đó mở nước bồn tắm, điều chỉnh nhiệt độ, đi ra ngoài, đóng kín cửa lại.
Mạch Tiểu Miên bọc drap trải giường trên người, có cảm giác khóc không ra nước mắt!
Ngày mai, cô dùng mặt mũi nào đi gặp thím Trương chú Trương được đây!
Cô vừa kêu rên, vừa ngâm mình vào bồn tmaws.
Thoải mái dễ chịu, lập tức nhanh chóng khiến cô quên đi cảm giác lúng túng vừa rồi, cẩn thận tránh đi vết thương, đem toàn thân mình tắm rửa sạch sẽ từ đầu đến cuối, sau đó lau khô người, mặc áo tắm, đi ra ngoài.
Kiều Minh Húc cầm khăn lông trên tay, thấy cô đi ra, bèn nhanh chóng trùm khăn lên đầu cô...
Loại thái độ cực kỳ ân cần này, thật sự làm cô không cách nào giận nổi, chỉ thích ngồi trên ghế, mặc cho anh hỗ trợ lau tóc.
Sau khi lau khô xong xuôi hết rồi, anh liền sấy tóc cho cô.
Tóc được sấy khô, Mạch Tiểu Miên vừa định cầm cây lược trên bàn lên để chải đầu, lại bị anh cướp đi.
Cô cho rằng anh muốn giúp cô chải đầu, kết quả lại nhìn thấy anh ném lược vào thùng rác, bèn kêu lên: "Kiều Minh Húc, anh làm gì mà ném lược của tôi?"
"Bởi vì tôi muốn tặng em một cây lược mới!"
Kiều Minh Húc từ trong túi mình lấy ra một hộp đựng dài trông rất đẹp, đưa tới trước mặt cô, nói: "Mở ra xem thử đi!"
"Tôi không xem!"
Mặc dù Mạch Tiểu Miên tò mò anh sẽ đưa cho cô cái lược như thế nào, nhưng vẫn rất cứng đầu tức giận nói: "Tay tôi bị thương, không mở hộp được, anh tự mở ra đi!"
"Sớm biết vậy tôi cũng không cần gói quà lại làm gì, người phụ nữ ngốc này, đúng là không biết thế nào là phong cách!"
Kiều Minh Húc lẩm bẩm, tháo nơ con bướm xinh đẹp kia, mở hộp ra.
Trên chiếc hộp nhung là một chiếc lược màu hoa Lan Tử La.
"Phỉ Thúy Lan Tử La sao?"
Mạch Tiểu Miên kinh ngạc cầm chiếc lược lên, màu phỉ thúy sáng bóng đặc biệt dịu dàng, dưới ánh đèn, lung linh lóng lánh, vô cùng xinh đẹp mờ ảo.
"Thích không?"
Kiều Minh Húc hỏi.
"Thích lắm."
Mạch Tiểu Miên cũng rất thẳng thắng đáp: "Chắc chắn là yêu thích không dám buông tay rồi."
"Ngọc có thể nuôi người, sau này dùng nó chải tóc, giúp đả thông kinh mạch trên đầu, có lợi với cơ thể lắm."
"Rất đắt sao?"
"Ba trăm nghìn thôi."
Kiều Minh Húc nhàn nhạt nói.
Mạch Tiểu Miên cầm chiếc lược trên tay, hơi run lên, nói: "Ba trăm nghìn thôi sao? Quá xa xỉ rồi, cây lược gỗ kia của tôi chỉ có ba tệ! Cây lược này tôi vẫn nên cất đi thôi, tiếp tục xài cây lược gỗ kia vậy."