Nói xong, cô liền định khom người xuống, đi nhặt cây lược gỗ đã bị ném vào trong thùng rác.
Kiều Minh Húc đưa chân ra đá một cái, thùng rác văng ra xa, sậm mặt lại nói với cô: "Mạch Tiểu Miên, chồng em là một người đàn ông có giá trị tài sản hơn năm mươi tỉ, em có dùng cây lược ba trăm nghìn tệ đi nữa, cũng là chuyện hoàn toàn bình thường! Em phải dùng cây lược đó chảy đầu cho tôi! Nếu không, tôi sẽ đem em biến thành đầu trọc cho xem!"
"Biến thành đầu trọc sao?"
Mạch Tiểu Miên giả bộ làm ra dáng vẻ hoảng sợ, đưa tay che tóc lại, nói: "Tôi không muốn biến thành đầu trọc đâu!"
"Vậy thì phải dùng cây lược kia chải đầu, không cho phép dùng bất kỳ cây lược nào khác!"
"Được rồi! Tôi là một cô gái yếu đuối, không đấu lại cường quyền, chỉ có thể ngoan ngoãn khuất phục trước uy quyền của kẻ phung phí số 1 như anh thôi. Đúng là số khổ mà!"
Dáng vẻ của cô trông cực kỳ bất đắc dĩ kêu rên, sau đó cầm cây lược lên, tùy ý chải tóc vài cái.
Cảm giác chải lược phỉ thúy so với lược gỗ không hề giống nhau. Chải lên da đầu mát lạnh, cực kỳ thoải mái.
Thế nên, cô cứ thế cầm lược chải đi chải lại trên tóc...
Kiều Minh Húc thấy vậy, đầu đầy vạch đen, đoạt lấy cây lược, nói: "Người phụ nữ ngốc này, có ai chải tóc giống như em sao?"
"Vậy anh chải giúp tôi đi!"
Mạch Tiểu Miên mượn cơ hội nói.
"Tôi không phải thợ chải tóc!"
"Nhưng anh là chồng tôi mà!"
Nghe thấy cô nói như vậy, Kiều Minh Húc không thể làm gì khác hơn là giận dữ, cầm cây lược lên chải đầu giúp cô,
Đòn sát thủ của Mạch Tiểu Miên vô cùng có hiệu quả, nội tâm hơi đắc ý. Giờ phút này không nhịn được mà cũng hiện hết lên trên mặt, nụ cười có vài phần giảo hoạt.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn gian trá của cô trong kính, khóe môi có hơi nhếch lên, nụ cười tái nhợt không có chút máu, cảm giác khô họng lại tới, anh liền nuốt nước bọt xuống vài cái.
"Sao vậy? Khát nước à?"
Âm thanh nuốt nước bọt của anh có hơi lớn, bị Mạch Tiểu Miên nghe thấy, liền hỏi.
"Ừ."
"Vậy uống nước đi!"
Mạch Tiểu Miên đưa tay lấy chai nước suối trên bàn đưa cho anh,
Kiều Minh Húc bỏ lược xuống, nhận lấy, mở nắp bình ra, uống ừng ực vài ngụm lớn.
Mạch Tiểu Miên bị trái khế nơi cổ họng của anh lên xuống hấp dẫn ánh nhìn, không biết tại sao, cũng cảm thấy đặc biệt khát nước, vô cùng cần nước, vì vậy, cũng không nhịn được mà nuốt nước bọt.
"Em cũng khát sao?"
Kiều Minh Húc nhìn thấy cô liếm môi nuốt nước bọt, bèn hỏi.
"Ừ, tôi cũng khát, nhưng hết nước rồi."
Mạch Tiểu Miên cau mày nói.
"Cho này!"
Kiều Minh Húc rất tự nhiên đưa nửa chai nước suối còn lại bỏ vào tay cô.
Mạch Tiểu Miên cũng không nghĩ nhiều, nhận lấy, uống vội vài ngụm.
Thấy cô ngửa đầu uống nước, Kiều Minh Húc lại càng cảm thấy khát nước hơn, trái tim như bị móng vuốt mèo cào đi cào lại...
Mạch Tiểu Miên uống xong vài ngụm nước, cảm giác đỡ khát hơn, liền đưa lại cho Kiều Minh Húc...
Kiều Minh Húc nhận lấy, lại từng ngụm một uống hết sạch.
"Ha ha, Kiều Minh Húc à, chúng ta cùng nhau uống một chai nước đấy, bệnh sạch sẽ của anh đâu rồi?"
Mạch Tiểu Miên chớp mắt cười gian.
"Ở với em xong thì bệnh sạch sẽ cũng không còn nữa rồi, người phụ nữ ngốc nghếch này!"
Kiều Minh Húc liếc mắt nhìn cô, nói: "Tôi đã bị em lừa ăn lòng già heo xào nghệ rồi, sau này tôi còn mặt mũi nào nói mình là hoàng tử sạch sẽ nữa chứ?"
"Ha ha."
Mạch Tiểu Miên lại nhớ tới dáng vẻ anh ăn lòng già heo xào nghệ, không nhịn được cười lớn.
Kiều Minh Húc dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được cô đang suy nghĩ tới chuyện gì, mặt liền tối đen lại.
Tuy nhiên, có thể nhìn thấy được nụ cười của cô, cho dù cô có hơi giảo hoạt một tí, anh cũng cam tâm tình nguyện.
Sau khi giúp Mạch Tiểu Miên chải tóc xong, anh liền hỏi cô muốn ăn gì, anh làm cho cô ăn.