"Tay của em bị thương, tôi sợ em không nặn được kem đánh răng."
Kiều Minh Húc nói xong, liền cầm bàn chải đánh răng của Mạch Tiểu Miên lên, bóp một hàng kem đánh răng lên phía trên, đưa cho cô.
"Cảm ơn."
Trái tim Mạch Tiểu Miên lại giật nảy lên, cầm lấy bàn chải đánh răng.
"Lại biết nói cám ơn cơ đấy, xem ra vẫn còn có lương tâm."
Kiều Minh Húc thấy vẻ mặt cảm ơn này của cô có chút đáng yêu, bèn vươn ngón tay ra búng lên trán cô, nói: "Đánh răng xong, tôi giúp em vắt khăn rửa mặt."
"Tôi có thể vắt khăn bằng một tay, hơn nữa, tay bị thương này chỉ bị thương phần mềm, không động đến gân cốt, vắt khăn không thành vấn đề."
Mạch Tiểu Miên lo lắng anh lại định đòi mình bồi đáp cảm động chuyện gì nữa, vội vàng nói.
"Tôi rảnh rỗi được chưa."
Kiều Minh Húc đáp.
Mạch Tiểu Miên đành phải cúi đầu đánh răng....
Chải trái, chải phải, chải lên, chải xuống...
Cả miệng đầy bọt.
Kiều Minh Húc ở bên cạnh nhìn cô đánh răng, cảm thấy dáng vẻ đánh răng này của cô trông vô cùng dễ thương, thậm chí còn hâm mộ bàn chải đánh răng trong miệng cô, có thể tự do ra vào thoải mái trong miệng cô.
Nếu có thể biến thành bàn chải đánh răng kia thì tốt quá.
Trong lòng anh đang thầm nghĩ như vậy.
Nhận ra suy nghĩ này của mình, anh lại hết sức kinh ngạc, sao mình lại có suy nghĩ ngây thơ như vậy được chứ nhỉ, mặt liền lập tức đỏ lên.
Mạch Tiểu Miên nhìn thấy ánh mắt có hơi rung động của anh, bất giác đỏ mặt xấu hổ. Cảm giác kỳ quái, liền phun đầy bọt trong miệng ra rồi hỏi anh: "Mới vừa rồi anh đang nghĩ đến chuyện không thích hợp với thiếu nhi gì đấy?"
"Suy nghĩ gì sao?"
Kiều Minh Húc bị cô nhìn thấu tâm sự, nhưng vẫn còn cãi lại: "Em cho rằng tôi sẽ nghĩ đến chuyện không thích hợp cho trẻ con khi nhìn một người phụ nữ miệng đầy bọt đánh răng sột soạt à? Mạch Tiểu Miên, em có phải tự luyến quá rồi không đấy?"
"Tôi còn chưa nói anh sẽ có suy nghĩ không thích hợp gì với tôi đâu đấy!"
Mạch Tiểu Miên rất cẩn thận dò xét biểu cảm của anh, nói: "Nhìn bộ dạng này của anh, nhất định là đang suy nghĩ đến chuyện không thích hợp với trẻ con gì đó rồi."
"Thôi đừng làm rộn nữa, đánh răng đi!"
Kiều Minh Húc vươn tay vỗ trán cô, nói: "Là người lớn, nghĩ đến chuyện không thích hợp với trẻ con, cũng là chuyện bình thường thôi."
"Nói cũng phải."
Mạch Tiểu Miên gật đầu đồng ý, sau đó bắt đầu phun nước vào bồn rửa mặt, nước bắn tung tóe khắp nơi.
"Mạch Tiểu Miên, em không thể đánh răng một cách đàng hoàng sao? Ở đâu cũng làm loạn cả."
Kiều Minh Húc cau mày mắng.
"Rồi rồi rồi, tôi sẽ đánh răng đúng cách!"
Mạch Tiểu Miên đột nhiên muốn phun nước vào mặt anh.
Nhưng mà, không dám manh động, chỉ có thể tưởng tượng ở trong đầu mà thôi. Dáng vẻ anh bị mình phun bọt nước đầy mặt, sẽ tức giận đến cỡ nào nhỉ.
Nghĩ như vậy, cô liền không nhịn được mà cười khúc khích.
"Mạch Tiểu Miên, em cười ngốc gì đấy! Cô gái ngớ ngẩn này!"
Kiều Minh Húc thấy cô đột nhiên cười vui vẻ một cách khó hiểu, liền không nhịn được cười nói.
"Nếu tôi là một cô gái ngốc nghếch, thì anh là một quả trứng ngu ngốc!"
Mạch Tiểu Miên súc miệng xong, liền ngẩng đầu trợn mắt nhìn anh, dặn dò nói: "Trứng ngốc, gà con tôi đây muốn đi rửa mặt."
Kiều Minh Húc đầu đầy vạch đen, cởi khăn tắm xuống, bỏ vào trong nước sạch, vắt khô, rồi đưa cho cô.
Thay vì nhận lấy, Mạch Tiểu Miên lại vươn mặt tới, nói: "Tay của tôi bị thương, anh trực tiếp rửa mặt giúp cho tôi là được rồi!"
"Người phụ nữ thối, cho em chút màu em liền mở phường nhuộm đấy à!"
Kiều Minh Húc liếc mắt nhìn cô, sau đó vẫn cầm khăn lên trùm mặt cô lại.
"Ha ha..."
Mạch Tiểu Miên không ngờ anh lại thật sự giúp cô rửa mặt, không khỏi bật cười.
||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||
Kiều Minh Húc nhìn khóe miệng đang nở nụ cười tươi rói dưới lớp khăn tắm, liền có một cỗ xúc động xông lên não, xuyên qua khăn tắm, trực tiếp dùng miệng mình ịn lên trên miệng cô...