Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 338: Vác ngược lên, đánh! (7)




Mạch Tiểu Miên hít thở không thông trong nháy mắt.
Kiều Minh Húc cũng khẩn trương đến căng thẳng.
Mặc dù giữa bờ môi hai người có một lớp khăn ướt giữa môi của hai người.
Tuy nhiên, vẫn có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ của đối phương...
Bầu không khí trong phòng tắm dường như ngưng lại ngay giờ phút này.
Hai trái tim đập thình thịch mãnh liệt nảy lên va chạm...
Cuối cùng, vẫn là Mạch Tiểu Miên bị thiếu dưỡng khí, không chịu đựng nổi mà "A" lên một tiếng, đưa tay đẩy Kiều Minh Húc ra, há miệng hít vào thở ra từng hơi nặng nề. Giống như cá lên bờ sắp chết khát vậy.
Sau vài lần thở dốc để trấn an trái tim đang đập loạn xạ kia, cô bắt đầu trừng mắt nhìn Kiều Minh Húc, nói: "Kiều Minh Húc, không phải là anh muốn làm tôi ngạt thở chết đấy chứ?"
"Đó là cái giá mà em phải trả khi muốn tôi rửa mặt cho em!"
Kiều Minh Húc vì để che giấu nội tâm hốt hoảng của mình, liền bày ra dáng vẻ cứng rắn, bá đạo nói: "Chỉ là một hình phạt nhỏ thôi!"
"Được rồi! Tôi cũng biết, trên đời này không có thứ gì gọi là bữa trưa miễn phí mà!"
Mạch Tiểu Miên giật lấy khăn lông từ trên tay anh lại, nói: "Để tự tôi làm, anh mau cút ra ngoài cho tôi!"
"Cút thì cút thôi, ông đây cũng lười hầu hạ em!"
Kiều Minh Húc làm bộ tức giận thở phì phò chạy ra ngoài, đứng trước cửa sổ, đưa tay chạm môi mình, nghĩ đến cảnh động tâm hôn Mạch Tiểu Miên qua chiếc khăn tắm vừa rồi, liền bất giác mỉm cười.
Anh vừa mới đi ra, Mạch Tiểu Miên lập tức cảm thấy không gian trở nên rộng lớn hơn, bầu không khí lưu chuyển.
Cô nhìn gương mặt đỏ bừng thẹn thùng của mình trong gương, dùng khăn lông lau đôi môi đỏ mọng của mình, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi. Trái tim kia chợt say mê một cách không giải thích được, mềm mại, rồi lại nảy lên đập loạn xạ một cách mãnh liệt, khiến hô hấp của cô dần gấp gáp hơn...
Cô lại mê luyến nụ hôn vừa rồi cơ chứ!
Tư xuân sao!
Chuyện này không thể được!
Anh là người có chủ, cô cùng lắm chỉ là một người đã ký hợp đồng thôi, không thể có lòng tham không đáy như thế được.
Nghĩ đến đây, cô vội vàng thấm ướt chiếc khăn lông, vỗ nhẹ lên mặt, sau đó dùng nước lạnh làm dịu mát trái tim nóng rang kia của mình...
Rửa mặt xong, bước ra ngoài, nhìn thấy Kiều Minh Húc đã thay quần áo ngủ xong, đang nửa ngồi trên giường.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau trong chốc lát, giống như đá xẹt ra tia lửa vậy, kích thích trái tim bé nhỏ của bọn họ nảy lên, sau đó nhanh chóng rời đi, tránh tầm mắt của đối phương.
Mạch Tiểu Miên rất tự giác đi tới sàn nhà, định nằm xuống.
"Lên giường đi!"
Kiều Minh Húc ra lệnh.
"Không! Tôi sẽ ngủ trên sàn!"
"Chấp nhận thua cuộc đi chứ! Lần trước so tài bơi lội, em thua mà!"
Kiều Minh Húc chỉ vào một bên giường nói: "Bên này là của em, nhấc mông lên đây!"
Mạch Tiểu Miên nhìn chiếc giường lớn một chút.
Chiếc giường này rộng hai thước, rất lớn, hai người ngủ ở đây thì ở giữa cũng còn có khoảng cách nhất định.
Tuy nhiên...
"Đi lên!"
Kiều Minh Húc nhìn thấy sự do dự trong mắt cô, đôi mắt dài cong cong của anh liếc nhìn cô, nói: "Không nghe lời à, có phải lại muốn vác ngược lên rồi đánh vào mông nữa không đấy?"
"Không muốn!"
Mạch Tiểu Miên nghe vậy liền nhanh chóng leo lên giường, sau đó kéo ga trải giường, quấn chặt lấy mình lại, dựa vào thành giường mà ngủ.
Thấy cô đề phòng mình như sói đói, Kiều Minh Húc vừa tức giận vừa buồn cười, tắt đèn sáng đi, để lại ngọn đèn ngủ mờ mờ.
Có lẽ cả hai đã quá mệt mỏi.
Hai người cũng không có tâm tư gì, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Một đêm không mộng mị.
Kiều Minh Húc theo thói quen tỉnh dậy vào lúc sáu giờ, vừa mở mắt ra đã thấy Mạch Tiểu Miên đang nằm nghiêng mặt về phía mình, ôm một cánh tay của anh, chân thì gác lên người anh, trông hệt như dáng vẻ của một chú mèo con đang hoảng sợ vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.