Tuy nhiên vẫn không biết là Kiều Minh Húc nổi cơn điên gì.
Thường ngày anh rõ ràng là một người đàn ông trầm ổn thành thục, lái xe cực kỳ điềm tĩnh. Bây giờ lại thất thường như những tên nhóc vậy, chạy nhanh như gió lốc, còn không quan tâm Mạch Tiểu Miên đang ngồi phía sau sợ hãi đến rợn cả tóc gáy.
Xe cứ một đường chạy như vậy, bị anh lái ra khỏi thành phố A, lên đường cao tốc!
Tốc độ xe mỗi lúc một nhanh hơn!
Hơn nữa anh còn mở cửa kính xe...
Mạch Tiểu Miên chỉ cảm thấy gió lạnh thổi toàn thân mình từ trên xuống dưới, da gà nổi lên...
Cô nhìn Kiều Minh Húc.
Lúc này, giống hệt như trong nội tâm anh ẩn chứa một con bạo long nhỏ vậy!
Sự nóng nảy này là từ đâu tới thế này?
Đàn ông cũng không có kinh nguyệt cơ mà!
Mạch Tiểu Miên vô cùng phiền muộn.
Cuối cùng Kiều Minh Húc cũng lái xe ra khỏi một lối ra trên đường cao tốc, chậm rãi đậu xe ven đường gần một rừng cây nhỏ.
Mạch Tiểu Miên vội vàng đẩy cửa xe, nhảy xuống, chỉ vào Kiều Minh Húc tức giận mắng: "Kiều Minh Húc, anh có muốn chết cũng không được kéo tôi chịu tội thay chứ! Tôi mới 28 tuổi, cha mẹ tôi vẫn còn chờ tôi hiếu thuận đấy! Anh cũng mới 29 tuổi thôi, là tổng giám đốc với số tài sản hơn 500 trăm triệu nhân dân tệ, thế mà lại suy nghĩ nông cạn như thế à?"
Đôi mắt đen láy của Kiều Minh Húc nhìn đôi môi có chút tái nhợt vì bị dọa của cô, anh đột nhiên vươn tay ra, dùng sức ôm chặt cô vào trong ngực mình, sau đó cúi đầu, áp chặt môi mình lên môi cô...
Mạch Tiểu Miên lập tức ngạt thở, hai mắt trợn to, lông mi run lên không ngừng run rẩy, toàn thân cứng ngắc, không cách nào hô hấp nổi...
Đầu lưỡi của Kiều Minh Húc mạnh mẽ cạy hàm răng của cô ra, tiến vào...
Hóa ra, hương vị của cô lại ngọt ngào như vậy!
Đầu lưỡi Kiều Minh Húc thỏa mãn thăm dò bên trong khoang miệng cô, đuổi theo chiếc lưỡi đinh hương đang không ngừng né tránh kia của cô...
Cơ thể cứng ngắc của Mạch Tiểu Miên cũng dần dần mềm nhũn ra, cảm giác như bản thân sắp bị anh biến thành một vũng nước vậy...
Cô vô thức đáp lại nụ hôn của anh...
Cả hai người đều là tay mơ, chưa có bất kỳ kinh nghiệm hôn môi gì cả...
Vì vậy, bi kịch đã xảy ra.
Mạch Tiểu Miên khẩn trương đáp lại, sau đó lại không cẩn thận cắn vào môi anh...
Mùi tanh của máu nhanh chóng lan ra trong cổ họng của hai người...
Kiều Minh Húc bị đau, buông cô ra, ngón tay lau máu đang chảy trên cánh môi kia, đen mặt lại mắng: "Mạch Tiểu Miên, em đây là cố ý đúng không!"
Vốn dĩ trong lòng Mạch Tiểu Miên có chút áy náy khi thấy môi anh bị mình cắn nát như vậy.
Tuy nhiên, tiếng gầm thét này của anh, đã làm cho tất cả cảm giác áy náy kia biến mất, cô hét lại: "Tôi cắn anh đấy, thế nào? Ai bảo anh cưỡng hôn tôi cơ chứ? Thật buồn nôn! Chưa cắn đứt đầu lưỡi của anh là may mắn lắm rồi đấy!"
"Buồn nôn sao?"
Kiều Minh Húc nghe xong những lời này, lòng tự ái cùng tự tin như bị giáng một đòn thật mạnh.
Cô ấy không thích nụ hôn của mình sao, còn nói mình buồn nôn!
Người phụ nữ chết tiệt này!
Có phải cô chỉ muốn Trình Đông Thành kia hôn mình không?. Đọc tr𝑢yệ𝘯 hay tại ~ T 𝑹 Ù M T 𝑹 𝖴 𝙔 Ệ N﹒𝚅N ~
Nghĩ tới đây thôi, anh đã cảm thấy trong cơ thể như có một con khủng long bạo chúa đang gào thét điên cuồng rồi, rất muốn đè hôn người phụ nữ trước mặt mình một lần nữa, để xem rốt cuộc cô có bao nhiêu chán ghét mình.
"Đúng vậy, buồn nôn!"
Mạch Tiểu Miên nhìn thấy gương mặt u ám như muốn đánh cô của anh, tức giận cũng kéo tới, cao giọng nhấn mạnh nói.
Những lời này giống như một con dao nhọn, đâm mạnh vào trái tim Kiều Minh Húc vậy, toàn thân đột nhiên co quắp lại, té xuống đất...
Bệnh động kinh lại tái phát rồi!
Mạch Tiểu Miên kinh hãi, vội vàng móc khăn tay của anh ra, nhé vào trong miệng anh, để tránh cho anh không cắn vào đầu lưỡi, làm bị thương..
Xoa bóp mát xa cho anh tỉnh táo lại.
Chỉ khoảng 20 phút ngắn ngủi, Kiều Minh Húc đã tỉnh hồn lại sau cơn động kinh, dần dần phục hồi về bình thường.