Mạch Tiểu Miên đứng ở phía sau lưng anh, vươn bàn tay không bị thương của mình ra, đè lên trên bả vai anh, mang theo giọng điệu lấy lòng nói: "Mệt mỏi lắm rồi nhỉ, để tôi giúp anh mát xa nhé."
"Không cần!"
Kiều Minh Húc dời vai đi, giọng điệu có phần lạnh lùng xa cách, khác hẳn giọng điệu thường ngày.
Đã quen với sự quan tâm ân cần của anh với cô, nay đột nhiên thấy anh lạnh lùng hời hợt như vậy, trái tim Mạch Tiểu Miên như bị một lưỡi dao cắt qua vậy, sống lưng lạnh buốt.
Đã vậy, cô cũng lười dán mặt nóng vào mông lạnh, bực bội ngồi bên cạnh, cầm điều khiển bật tivi lên.
Trên tivi vừa vặn đang chiếu bộ phim truyền hình nổi tiếng gần đây "Vũ Mị Nương", với trang phục lộng lẫy hoa lệ, bộ ngực lộ ra một nửa, nữ diễn viên có giá trị nhan sắc cực kỳ cao, đến nỗi Mạch Tiểu Miên cũng không nhịn được mà nhìn nhiều thêm vài giây.
Nhìn một lúc, cô không khỏi quay đầu lại hỏi Kiều Minh Húc: "Anh thấy bộ ngực của cô ấy có đẹp không?"
Kiều Minh Húc không ngờ cô lại đột nhiên hỏi câu này, có chút sửng sốt đáp: "Khá được!"
"Đàn ông các anh chắc hẳn đều thích những cô gái ngực bự đúng không?"
Mạch Tiểu Miên không khỏi nhớ đến việc anh thường xuyên cười nhạo cô mang bộ dạng cá trắng, không có nhiều sức hấp dẫn đối với anh, liền không nhịn được hỏi.
"Còn tùy nữa!"
"Tuy gì cơ?"
"Nếu ở trên người em, tôi cũng không thấy thích đâu!"
Kiều Minh Húc lạnh nhạt nói.
Nghe anh nói như vậy, Mạch Tiểu Miên có chút khó chịu, đứng thẳng dậy, chống nạnh ưỡn ngực đứng trước mặt anh, nói: "Ý của anh là, cho dù tôi có bộ ngực như Vũ Mị Nương kia, anh cũng sẽ không thích tôi sao?"
"Đúng vậy."
Kiều Minh Húc mặc dù trong miệng đáp như vậy, nhưng khi nhìn thấy bộ ngực mềm mại của cô, vẫn cảm thấy môi lưỡi mình khô khốc, rất muốn đưa tay chạm vào.
Mạch Tiểu Miên bị đánh bại, ngồi lại trên ghế sô pha, ủ rũ xem tivi, lẩm bẩm nói: "Tôi biết rồi..."
"Em biết gì cơ?"
"Biết anh chỉ cảm thấy hứng thú với bộ ngực của Ngọc Ngọc thôi. Cô ấy có gương mặt đẹp, làn da đẹp, thân hình đẹp, bộ ngực đẹp 36D, còn tôi ấy à, chỉ là một con cá trắng chệt không có gì hấp dẫn cả."
Cô chua chát nói.
"Em có 34C."
Kiều Minh Húc nhìn thấy bộ dạng ghen tị chua chát của cô, không biết vì sao tâm trạng đột nhiên lại tốt hơn một chút, liền nói.
"Hử?"
Mạch Tiểu Miên nghe vậy, đỏ mặt kêu lên một tiếng: "Làm sao anh biết?"
"Liếc mắt thấy vài lần."
Kiều Minh Húc đáp.
"Đồ lưu manh!"
Mạch Tiểu Miên thấy ánh mắt của anh dường như đang vô ý liếc nhìn bộ ngực của mình, liền vội vàng cầm lấy gối ôm che lại, trợn trắng mắt mắng: "Xấu xa, vô liêm sỉ, hạ lưu, đê tiện!"
Đôi môi mỏng của Kiều Minh Húc cong lên thành một nụ cười như không cười, anh muốn nhìn thấy khuôn mặt cô đỏ bừng vì xấu hổ, vì vậy, nói tiếp: "Một lần trong phòng tắm nhà nghỉ bên bờ biển, một lần trong phòng tắm căn hộ nhỏ của em."
"A..."
Mạch Tiểu Miên nghĩ lại hai lần mình trần như nhộng đó, cực kỳ lúng túng khi bị anh nhìn thấy cơ thể trần trụi của mình, liền không nhịn được mà hét lên một tiếng, đưa tay bóp cổ anh, nói: "Anh đừng nói nữa!"
Tay Kiều Minh Húc dùng sức kéo mạnh ra.
Theo quán tính, cả người cô ngã vào người anh, bộ ngực mềm mại của cô dán vào ngay mũi anh.
Mùi thơm đặc biệt của phái nữ, trong nháy mắt làm say sưa cả thần kinh khứu giác cùng thị giác của Kiều Minh Húc, bộ phận nào đó trên cơ thể anh lập tức hóa thành binh lính ngẩng cao, tràn đầy ý chí chiến đấu, căng cứng khó chịu.
Còn Mạch Tiểu Miên lúc này, lại cảm thấy cực kỳ rạo rực.
Hơi thở nóng hổi phả ra từ mũi anh, còn có nhiệt độ từ đôi môi, khiến cô như bị điện giật vậy, thân thể mềm nhũn, hơi thở gấp gáp, khuôn mặt đỏ bừng...
Trái tim của cả hai đều đập rất mạnh, giống như những người lính đánh trống ra trận, thình thịch, thình thịch, thình thịch...