"Thiếu gia, thiếu phu nhân, đã dọn cơm ra rồi!"
Thím Trương từ trong phòng bếp lớn tiếng gọi, đánh thức đôi trai gái đang rơi vào trong lưới tình.
Mạch Tiểu Miên nhanh chóng giãy ra khỏi người anh, đứng thẳng dậy, mặt đỏ như trái cà chua chín.
Sắc mặt của Kiều Minh Húc cũng đặc biệt hồng.
Tất nhiên, dục vọng mãnh liệt kia, khiến anh càng phải kìm nén mãnh liệt.
Anh đứng dậy nói với Mạch Tiểu Miên: "Em ăn cơm trước đi, tôi đi vệ sinh đã."
Nói xong, anh chạy nhanh lên lầu hai, vào phòng tắm, đóng kín cửa lại, dùng tay phải của mình để giải phóng dục vọng nhất thời của mình.
Về phương diện này, cô nàng trinh nữ xưa nay vẫn còn khá ngây thơ như Mạch Tiểu Miên, đương nhiên không nghĩ tới tình huống phát sinh của anh.
Mạch Tiểu Miên ngồi vào bàn cơm, đợi anh xuống dùng bữa tối.
Đợi mười phút đồng hồ cũng không thấy anh xuống, cô liền đi lên lầu gõ cửa phòng tắm, hỏi: "Kiều Minh Húc, anh bị táo bón sao? Sao đi vệ sinh lâu quá vậy, không xuống ăn cơm sao? Thức ăn nguội cả rồi này."
Lúc này Kiều Minh Húc đang chuẩn bị đến giai đoạn cao trào xuất tinh, chợt bị cô gõ cửa đột ngột, sợ hãi đến mềm nhũn cả ra.
"Này, sao anh không trả lời vậy?"
Mạch Tiểu Miên lo lắng anh có chuyện, bèn định mở cửa đi vào trong.
May mắn là Kiều Minh Húc đã khóa trái cửa bên trong lại.
"Cút ngay, lát nữa tôi ra ngoài giờ."
Kiều Minh Húc bị cô quấy rầy, thật sự không thể thoải mái nổi, trong lòng cực kỳ phẫn nộ mắng: Người phụ nữ thối này, lỡ như tôi bị viêm tuyến tiền liệt, em phải chịu trách nhiệm đấy.
Nghe thấy giọng nói của anh, Mạch Tiểu Miên mới yên tâm, dùng chân đạp cửa nói: "Mau xuống đi, tôi không đợi anh ăn cơm đâu đấy."
"Em ăn trước đi!"
Kiều Minh Húc khàn giọng nghiến răng nghiến lợi nói!
"Được rồi, tuổi còn trẻ mà đã táo bón rồi, thật đúng là không thể tưởng tượng nổi mà. Tối nay phải cho anh uống một liều thuốc tiêu chảy nhuận tràng mới được."
Mạch Tiểu Miên lẩm bẩm đi xuống lầu.
Kiều Minh Húc trong lòng tức giận đến mức mặt đen cả lại, bắt đầu giật nảy cả mình...
Sau khi vất vả giải quyết vấn đề xong, cảm thấy thoải mái hơn nhiều, anh liền rửa tay đi xuống lầu.
Mạch Tiểu Miên cũng không ăn trước, mà nhìn bát canh chờ anh.
"Nào, nhanh lên, đói chết mất."
Mạch Tiểu Miên nhìn thấy anh, liền bắt đầu cúi đầu uống canh.
Kiều Minh Húc ngồi xuống bên cạnh cô, cau mày nhìn cô nói: "Không phải nói em ăn cơm trước sao?"
"Tôi muốn ăn cơm trước, nhưng sợ anh tức giận vì tôi không đợi, nên đành phải chờ mà thôi."
Mạch Tiểu Miên uống xong một bát canh, theo thói quen cầm chén đưa cho anh, nói: "Xới tôi chén cơm nào."
Kiều Minh Húc liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó giúp cô xới một chén cơm.
Mạch Tiểu Miên liền nhanh chóng bắt đầu ăn.
Cảm giác thèm ăn của cô đã quay trở lại lúc trước khi bị bệnh, mặc dù tướng ăn không hề tao nhã chút nào, nhưng Kiều Minh Húc vẫn cảm thấy vô cùng đáng yêu vui vẻ.
Anh thích cô ăn thế này, chứ không phải giống như lúc bị bệnh, cái gì cũng không thèm ăn cả.
Kiều Minh Húc cũng bắt đầu ăn.
Anh theo thói quen gắp thức ăn cho Mạch Tiểu Miên.
Mạch Tiểu Miên cũng gắp lại thức ăn cho anh.
Hai người như hòa hợp trở lại, hoàn toàn quên hết chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Sau khi ăn cơm xong, Mạch Tiểu Miên ngồi trên ghế sa lon, sau đó lại đứng dậy nói: "Đã lâu không về nhà mẹ đẻ rồi, tôi phải đi bộ dạo một vòng để xem cha mẹ thế nào đây."
"Ừ, có muốn tôi đi chung với em không?"
Kiều Minh Húc ngẩng đầu hỏi.
"Không cần, anh cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi."
Mạch Tiểu Miên thấy anh cũng đã đủ mệt mỏi rồi, đương nhiên không đành lòng nào bắt anh phải tới nhà mẹ mình để nghe hai ông bà làm phiền nữa.
"Ừ, nhớ về đấy."
Mạch Tiểu Miên trợn tròn mắt khinh thường, nói: "Biết rồi."
"Ừ, đúng rồi, nhân tiện mang cái này về cho cha em uống."
Kiều Minh Húc từ trong tủ rượu lấy ra một chai rượu Mao Đài, đưa cho Mạch Tiểu Miên, nói.
"Bình thường cha tôi chỉ uống rượu trắng thôi, để ông ấy uống rượu đắt tiền như vậy, đoán chừng ông ấy sẽ không bỏ được mất."
Mạch Tiểu Miên thuận miệng nói như vậy, nhưng tay lại cầm lấy rượu rồi.
"Em cứ nói con rể của ông ấy có thể cung cấp lâu dài."
Kiều Minh Húc thản nhiên nói.