"Như vậy còn được, con rể tốt của Trung Quốc, cám ơn nhé."
Tâm trạng Mạch Tiểu Miên trở nên vui vẻ hơn khi thấy anh nhớ đến cha mình như vậy.
Kiều Minh Húc nhìn cô một cái rồi lên lầu.
Mạch Tiểu Miên cầm ly rượu Mao Đài, bước ra khỏi khu Hoàng Uyển số 1, đi được một đoạn ngắn không xa, lại nhìn thấy Lâm Ngọc.
Lâm Ngọc tiến lên trước, chặn đường cô lại.
Tình địch gặp nhau đỏ cả mắt.
Đương nhiên, người đỏ mắt chính là Lâm Ngọc.
Trong lòng Mạch Tiểu Miên chỉ có chút không thoải mái mà thôi.
"Mạch Tiểu Miên, cô thật sự cùng Minh Húc ở số 1 Hoàng Uyển sao?"
Vẻ mặt dịu dàng mà Lam Ngọc thể hiện trước mặt Kiều Minh Húc căn bản không còn, thứ còn lại chính là gương mặt méo mó phẫn nộ, chất vấn Mạch Tiểu Miên.
"Ừ."
Mạch Tiểu Miên hiểu rõ loại tâm tình này của Lâm Ngọc.
"Mạch Tiểu Miên, ban đầu khi Minh Húc thiết kế số 1 Hoàng Uyển này, là thiết kế cho anh ấy và tôi. Tất cả phong cách trang trí bên trong đều là thứ tôi yêu thích, đồ đạc và cả giấy dán tường cũng đều do tôi chọn. Làm sao cô có thể sống trong đó được chứ?"
Lâm Ngọc dùng ánh mắt sắc bén chất vấn cô.
"Tôi đã kết hôn cùng với anh ấy, không sống ở trong đó thì nên sống ở nơi nào chứ?"
Mặc dù ngoài mặt Mạch Tiểu Miên tỏ vẻ thờ ơ, nhưng khi nghe Lâm Ngọc nói như vậy, trong lòng cô vẫn rất không thoải mái.
Đúng vậy, ngôi nhà đáng lẽ là tổ ấm của Kiều Minh Húc và Lâm Ngọc, nhưng cô lại xen vào, chiếm lấy tổ ấm của người ta.
"Mạch Tiểu Miên, tôi cảnh cáo cô, Kiều Minh Húc là của tôi, ba năm nữa, tôi nhất định phải kết hôn với anh ấy! Cô nên nhớ rõ thân phận của mình, cô cùng lắm chỉ là vợ chồng trên hợp đồng với anh ấy thôi, đừng giở trò gì cả!"
Lâm Ngọc cực kỳ phẫn nộ nhìn cô nói: "Cái giường lẽ ra thuộc về anh ấy và tôi, cô không được phép nằm lên trên đó."
"Ồ."
Mạch Tiểu Miên cảm giác bản thân mình lúc này giống như một Tiểu Tam bị Chính Thất tra hỏi vậy, vì vậy cô cũng không muốn cùng Lâm Ngọc dây dưa nhiều làm gì, liền né người định xoay người rời đi.
Lâm Ngọc nhìn thấy cô muốn đi, đột nhiên duỗi chân ra, định gạt cho Mạch Tiểu Miên té ngã.
Mạch Tiểu Miên cũng không phải là một người phụ nữ bình thường, từ nhỏ cô đã luyện đứng trụ rồi, bàn chân có thể nói là vững như núi Thái Sơn.
Cú gạt kia của Lâm Ngọc, giống như đá vào một tấm sắt vậy, khiến cơ thể cô mất thăng bằng, "phịch" một tiếng, cả người té ngã xuống đất.
Cộng thêm việc cô ta đi giày cao gót, hậu quả của cú ngã này có chút nghiêm trọng.
Ngoại trừ va chạm mạnh ở lưng và mông, cô ta còn bị trẹo chân, không thể nào đứng dậy nổi, liền đau đớn kêu la lên.
Mạch Tiểu Miên nhìn cô ta một cách cực kỳ lạnh lùng, không đưa tay ra đỡ cô ta, mà tiếp tục đi về phía trước.
Lâm Ngọc nhanh chóng bấm điện thoại của Kiều Minh Húc, chưa đợi anh nói gì đã khóc lóc thảm thiết: "Minh Húc à, huhu, em đau quá, huhuhu.."
"Ngọc Ngọc, xảy ra chuyện gì vậy?"
Kiều Minh Húc căng thẳng hỏi.
"Minh Húc, huhu, bây giờ em đang ở trên đường vào Hoàng Uyển, mới vừa gặp phải Mạch Tiểu Miên, cô ta đá em ngã xuống đất, bây giờ toàn thân em đều đau nhức, mông đau, sống lưng đau, chân cũng đau nữa. Huhu, đau quá, anh nhanh tới đây đi."
Lâm Ngọc gào khóc tố cáo.
"Không thể nào."
Kiều Minh Húc nói.
"Cái gì không thể cơ chứ? Chính là Mạch Tiểu Miên đã đạp ngã em trên mặt đất đấy, huhu, Minh Húc à, anh không tin em sao? Em đau đến chết đi được này, huhu..."
Lâm Ngọc khóc lóc vô cùng thương tâm.
Mà tiếng khóc này cũng không phải là cô ta giả bộ, là khóc thật.
Thứ nhất, cho tới bây giờ, người nhỏ nhắn xinh xắn, chưa từng chịu phải đau khổ nào như cô ta, cho tới bây giờ vẫn chưa từng ngã đau đến như vậy.
Thứ hai, nghe giọng của Kiều Minh Húc, phản ứng đầu tiên của anh thật sự cho rằng Mạch Tiểu Miên không thể nào gạt ngã cô ta, anh tin tưởng Mạch Tiểu Miên như vậy, điều này khiến cô ta thực sự rất buồn bã cùng căm tức.
"Ngọc Ngọc, trước hết em đừng khóc nữa, nói cho tôi biết, em đang ở đâu?"
Nghe thấy tiếng khóc lóc thương tâm của cô ta, Kiều Minh Húc cũng mềm lòng, vội vàng hỏi.