"Hay là ngồi ở đây nghỉ ngơi một lát cũng được."
Kiều Minh Húc chỉ vào một băng ghế dài bên đường nói.
"Em không muốn đâu, em muốn vào nhà anh ngồi một chút. Minh Húc à, em chỉ muốn xem thử, ngôi nhà mà chúng ta đã cùng nhau thiết kế, bây giờ thực tế hiệu quả trông như thế nào rồi thôi, anh còn chưa cho em xem đâu đấy."
Lâm Ngọc chu cái miệng nhỏ nhắn nói.
Trong lòng Kiều Minh Húc xẹt qua một chút bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Khi Lâm Ngọc thấy anh đồng ý, liền thật kích động mà kéo cánh tay anh, muốn cùng anh quay trở về số 1 Hoàng Uyển.
"Ngọc Ngọc à, quan hệ bây giờ của chúng ta không thể như vậy được đâu."
Kiều Minh Húc rút bàn tay đang giống như dây leo bám vào cánh tay anh, giữ một khoảng cách nhất định với cô ta.
"Minh Húc à, chúng ta mới thật sự là người yêu của nhau, đây là chuyện ai cũng biết mà, sao lại không tiện cơ chứ?"
Lâm Ngọc vô cùng bất mãn nói.
"Ngọc Ngọc à, đừng tùy hứng như vậy chứ, bây giờ tất cả mọi người đều biết anh là một người đàn ông đã có gia đình."
Kiều Minh Húc nghiêm túc nói: "Cho đến khi anh giải trừ được hôn ước với Tiểu Miên, những hành động thân mật của anh với em ở nơi công cộng đều là không thích hợp."
"Ở nơi riêng tư, anh cũng không có hành động thân mật gì với em cả mà."
Lâm Ngọc cực kỳ buồn bực nói.
"Ngọc Ngọc à, em ở trong lòng anh, vẫn luôn là một người phụ nữ chu đáo. Em cũng biết, hình ảnh của anh đại diện cho hình ảnh của tập đoàn Kiều Thị. Bất kỳ sự bất cẩn nào cũng sẽ dẫn đến sự biến động giá cổ phiếu."
Lâm Ngọc bị Kiều Minh Húc đội mũ cao như vậy, nên cũng không thể dây dưa gì nữa. Đành phải tiếp tục vào vai một người phụ nữ ngoan hiền, hiểu chuyện, biết quan tâm người khác.
Cô ta đi theo Kiều Minh Húc vào số 1 Hoàng Uyển.
Mỗi một loài hoa cùng cây cối ở nơi này đều là những thứ cô ta thích.
Cô ta đã vô số lần tưởng tượng mình và Kiều Minh Húc sẽ sống ở đây, cùng sinh hai đứa con, sống một cuộc sống thượng lưu, hạnh phúc.
Tuy nhiên, tất cả những điều này, đều vì sự xuất hiện của người phụ nữ tên Mạch Tiểu Miên đó, đã làm phá vỡ hoàn toàn mọi kế hoạch cùng mộng tưởng của cô ta.
Trong lòng suy nghĩ một chút, nỗi hận đối với Mạch Tiểu Miên lại ập đến.
Vào phòng khách, Kiều Minh Húc bảo cô ngồi xuống.
Thím Trương đi ra, nhìn thấy Lâm Ngọc thì sững sờ cả người.
"Thím Trương, thím có khỏe không?"
Lâm Ngọc nở nụ cười chào hỏi thím Trương, nói: "Đã lâu không gặp, thím Trương à, thần sắc của thím càng lúc càng tốt đấy."
"Cô Lâm cũng càng ngày càng xinh đẹp."
Thím Trương nhìn thấy Lâm Ngọc, trong lòng có chút không tự nhiên lắm.
Bà ấy biết mối quan hệ trước kia của Lâm Ngọc cùng Kiều Minh Húc.
Mặc dù ấn tượng của bà đối với Lâm Ngọc không tệ, nhưng bà càng thích Mạch Tiểu Miên hơn, vì vậy, bà liền hỏi Kiều Minh Húc: "Thiếu gia, thiếu phu nhân vẫn chưa trở về sao?"
"Vẫn chưa."
"Không biết tối nay cô ấy muốn ăn món gì nhỉ? Để tôi làm, hay là thiếu gia vẫn nấu cháo cho cô ấy đây ạ?"
Thím Trương cố ý nói ra như vậy, mục đích là để Lâm Ngọc thấy được tình cảm của Kiều Minh Húc đối với Mạch Tiểu Miên, từ đó biết khó mà lui, tránh ảnh hưởng đến hôn nhân giữa hai người bọn họ.
"Tôi sẽ nấu. Cháo thịt hầm Triều Sán, thím chuẩn bị nguyên liệu thôi là được."
Kiều Minh Húc đáp.
"Được rồi. Tôi cũng biết cháo của thiếu gia nấu hợp với khẩu vị của thiếu phu nhân nhất mà."
Thím Trương cười ha ha, khóe mắt liếc nhìn về phía Lâm Ngọc, phát hiện sắc mặt của cô ta hơi thay đổi. Biết mình đã đạt được kết quả như mong muốn, bà liền lập tức đi bận bịu công việc của mình.
Nấu cháo cho Tiểu Miên, Kiều Minh Húc vốn nghĩ đây là chuyện đương nhiên nên làm, vì vậy, cũng không nghĩ tới tâm tình phức tạp của Lâm Ngọc, càng không ngờ cô ta sẽ vì chuyện này mà ghen tị.
"Minh Húc, sao anh lại nấu cháo cho Mạch Tiểu Miên?"
Lâm Ngọc không nhịn được, chất vấn: "Anh có cần phải đối xử tốt với cô ta như vậy không hả?"