Kiều Minh Húc nhíu mày lại, hơi trầm ngâm, nói: "Ngọc Ngọc, tương lai khi chúng ta kết hôn, sẽ chúng ta sẽ sống ở nơi khác, sẽ không có dấu vết của Mạch Tiểu Miên đâu."
"Không muốn, em phải sống ở nơi này. Đây là nơi tốt nhất mà ban đầu chúng ta đã cùng nhau chọn lựa. Chúng ta đã từng nói, sẽ sống trọn đời ở đây, nuôi dạy hai đứa con, trồng hoa cỏ, hạnh phúc cả đời cơ mà."
Lâm Ngọc bĩu môi nói: "Anh không thể thất hứa với em như vậy được!"
Kiều Minh Húc nhìn màu son bóng cô ta thoa lên kia, cùng cái miệng nhỏ nhắn đang chu lên, trông có vẻ dễ thương, nhưng lại mang cảm giác hơi ngấy, vì vậy anh bèn tránh ánh mắt của cô ta, nói: "Anh sẽ tìm một nơi tốt hơn."
"Minh Húc!"
Lâm Ngọc gọi lớn.
"Ngọc Ngọc, anh không muốn nói thêm về chuyện này nữa, lưng của em hẳn cũng đã hết đau rồi nhỉ. Mạch Tiểu Miên sắp về rồi, anh đưa em về trước, tránh để cho hai người bọn em gặp mặt nhau, lại phát sinh tranh chấp cãi vã."
Kiều Minh Húc không muốn để cô ở đây đợi lâu hơn, liền nói.
Lâm Ngọc nhìn thấy sắc mặt anh có chút chán nản, trong lòng càng lúc càng cảm thấy không thoải mái.
Cho dù không chịu thừa nhận, nhưng chính cô ta rõ ràng cũng cảm nhận được, trái tim anh đã cách cô ta rất xa, còn qua loa lấy lệ với cô ta, chẳng qua chỉ tình cảm mười năm mà thôi.
Mười năm tình cảm của mình cùng anh, lại không thắng được tình cảm mới hơn một tháng của anh và Mạch Tiểu Miên.
Sau này, cô ta còn thể thành công giành lại anh sao?
Nghĩ đến đó, trái tim cô ta như bị ngàn con rắn độc cắn vậy.
Ánh mắt cô ta liếc nhìn về bàn trang điểm, thấy trên đó có một chiếc lược ngọc bích màu tím vô cùng xinh đẹp.
Cô ta đã nhìn thấy chiếc lược này lần trước ở thành phố Ngọc Thạch, trị giá hơn 300.000 nhân dân tệ.
Khi đó, cô còn cùng Kiều Minh Húc vào xem thử.
Lúc ấy cô ta rất thích, nhưng dù sao tài chính cũng có hạn, thêm vào đó cô ta cũng muốn Kiều Minh Húc tặng cho mình, nên cô ta bảo người bán hàng đưa cho cô ta xem, dáng vẻ yêu thích không buông tay được, nói với Kiều Minh Húc: "Nghe nói, khi một người đàn ông tặng cho người phụ nữ của mình một chiếc lược, nó tượng trưng cho lễ vật đính ước, cả cuộc đời này chỉ nguyện mãi mãi ở bên cạnh cô ấy."
"Ồ."
Khi đó, Kiều Minh Húc chỉ nhàn nhạt đáp lời một tiếng như vậy, sau đó cũng không nói gì nữa, mà nhìn những miếng ngọc thạch khác mà anh thích.
"Sắp đến sinh nhật của em rồi."
Lâm Ngọc sợ anh không hiểu được ý của mình, bèn nhắc nhở thêm một câu.
"Ừ, anh nhớ."
Kiều Minh Húc đáp.
Trong lòng Lâm Ngọc vô cùng vui vẻ, đặt lại chiếc lược vào vị trí cũ.
Cô ta hy vọng, vào ngày sinh nhật hôm đó, có thể nhìn thấy chiếc lược này trước mặt mình như một lễ vật vậy.
Kết quả, ngày sinh nhật của cô ta, anh lại đưa cho cô ta một sợi dây chuyền pha lê, vẫn là loại pha lê citrine mà cô ta không thích, khiến cô ta buồn rầu gần chết.
Bây giờ, cô ta lại thấy chiếc lược xuất hiện ở chỗ này, ngay lập tức tiến lên cầm lấy, cẩn thận nhìn thử, thấy đúng là chiếc lược ngọc bích màu tím mà cô ta đã nhìn trúng vào ngày hôm đó.
"Minh Húc, đây là chiếc lược của ai vậy?"
Nhìn thấy xung quanh lược còn có một sợi tóc dài quấn lấy, bàn tay cầm chiếc lược của cô ta cũng hơi run rẩy.
"Là của Mạch Tiểu Miên."
Kiều Minh Húc cau mày nói: "Em để lược xuống mau đi, đừng đụng vào đồ của người khác."
"Của Mạch Tiểu Miên sao?"
Lâm Ngọc nhìn anh, hỏi: "Có phải anh tặng cho Mạch Tiểu Miên không?"
"Ừ. Chiếc lược trước kia của cô ấy bị anh làm gãy rồi."
"Vậy anh cũng không cần phải bồi thường bằng chiếc lược này vậy chứ."
Lâm Ngọc dùng ánh mắt đau thương nhìn anh, nói: "Chẳng lẽ anh không biết, chiếc lược này em đã nhìn trúng sao? Em đã rất muốn anh tặng chiếc lược này cho em đấy, anh không biết à?"
Kiều Minh Húc nghi ngờ nhìn cô ta, nói: "Anh thật sự không biết em cũng thích chiếc lược này."
"Kiều Minh Húc, rốt cuộc là anh thật sự không biết, hay là từ trước đến giờ anh chưa từng đặt em trong lòng vậy hả?"
Lâm Ngọc vừa buồn vừa tức giận, nói: "Em vốn tưởng rằng, anh sẽ tặng cây lược này cho em vào ngày sinh nhật. Thế mà cuối cùng anh lại đưa nó cho Mạch Tiểu Miên! Em thấy anh đã yêu cô ta mất rồi đấy!"