Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 353: Cơn ghen sóng gió (8)




"Thiếu gia à, thiếu phu nhân là phụ nữ, nhìn thấy cậu đưa mối tình đầu của cậu trở về, đương nhiên sẽ nổi cơn ghen lên rồi. Thật ra thì tính tình nóng giận của phụ nữ rất dễ dàng tiêu biến, chỉ cần cậu chịu cúi đầu dỗ dành cô ấy thôi."
Thím Trương lên tiếng nói: "Hai người các cậu tốt đẹp như vậy, không thể chỉ vì người ngoài mà tan vỡ được. Thứ lỗi cho bà già này nói một câu, từ góc độ của một người ngoài nhìn vào, tôi thật lòng cảm thấy cậu cùng thiếu phu nhân rất xứng đôi. Thiếu gia à, từ sau khi cậu kết hôn, dáng vẻ cũng không phải lạnh lùng âm trầm khiến người khác phải sợ sệt như trước nữa, tôi còn thường xuyên nhìn thấy cậu cười, còn có cùng thiếu phu nhân cãi vã nữa. Đây chính là hạnh phúc đó."
"Thím Trương, tôi buồn ngủ rồi."
Kiều Minh Húc không muốn nghe bà dài dòng nữa, liền hạ lệnh đuổi khách: "Bà nhanh đưa chăn lên cho cô ấy đi, tránh cho cô ấy ngủ không đắp chăn."
"Được rồi. Rõ ràng còn rất quan tâm, lại không chịu cúi đầu, haiz!"
Thím Trương thở dài, cầm chăn công chúa đi tới cửa phòng bên kia, gõ cửa: "Thiếu phu nhân, là tôi đây, cô có thể mở cửa giúp được không?"
Mạch Tiểu Miên mở cửa.
"Đây là chăn thiếu gia bảo tôi đưa tới cho cô."
Thím Trương nhìn thấy vẻ mặt đầy mệt mỏi của cô, liền cố ý lớn tiếng la lên: "Ôi chao, thiếu phu nhân à, sao cô lại trở nên tiều tụy thế này? Có phải là bị bệnh rồi không đấy?"
Kiều Minh Húc ở trong phòng nghe thím Trương nói chuyện, trái tim lập tức căng thẳng, vội vàng xuống giường, vừa định đi ra ngoài nhìn xem thử, nhưng suy nghĩ lại, liền dừng bước chân, trở về giường, nằm xuống, kéo chăn đắp kín đầu mình.
Cô nói tiều tụy liền tiều tụy, bị bệnh liền bị bệnh đấy à.
Cũng không phải là con nít nữa!
Dù sao, vẫn còn có thím Trương ở đó!
Anh lo nghĩ bậy bạ nhiều như vậy làm gì chứ?
Anh cứ tự nhủ lặp đi lặp lại như thế.
Mục đích thím Trương nói lớn tiếng như vậy cũng là muốn cho Kiều Minh Húc nghe được, muốn để anh chủ động tới quan tâm Mạch Tiểu Miên. Hai người bọn họ có thể phá vỡ lớp băng, hóa giải mâu thuẫn.
Kết quả, lại không thấy Kiều Minh Húc đi ra ngoài.
Xem ra, mâu thuẫn giữa hai người bọn họ đã trở nên lớn chuyện rồi.
"Cảm ơn thím Trương, tôi không bệnh gì cả, chỉ là mệt nên buồn ngủ thôi."
Mạch Tiểu Miên miễn cưỡng cười một tiếng.
"Thật sự không có chuyện gì sao? Nhưng nhìn mắt của cô hồng quá vậy, mặt cũng đỏ lên nữa, không phải là lên cơn sốt rồi đấy chứ!"
Thím Trương lại cố ý lớn tiếng nói.
Kiều Minh Húc ở bên trong nghe thấy, trong lòng giống như bị người ta dùng búa gõ mạnh vào vậy, dỏng tai lên lắng nghe.
"Không sao đâu ạ, thím Trương, cháu không có vấn đề gì cả. Cháu ngủ đây, thím ngủ ngon."
Mạch Tiểu Miên nhẹ giọng nói.
"Thật sự không có chuyện gì sao? Thiếu phu nhân à, nếu cô khó chịu chỗ nào, phải nói cho tôi đấy, đừng cậy mạnh."
Thím Trương lải nhải nói.
"Ừ."
"Đúng rồi, thiếu phu nhân, vết thương của cô đã đổi thuốc chưa? Tôi giúp cô thay băng nhé."
Thím Trương nhìn cánh tay còn đang băng bó của Mạch Tiểu Miên, nói: "Nhưng mà tay chân tôi hơi vụng về, không tỉ mỉ lắm, có thể sẽ làm không tốt. Hay là để thiếu gia tới giúp cô đổi thuốc nhé."
"Tự tôi có thể thay được."
Mạch Tiểu Miên liếc mắt nhìn cửa phòng vẫn còn đang đóng chặt của Kiều Minh Húc, đáp lại.
"Được rồi."
Thím Trương nhìn Mạch Tiểu Miên đóng cửa lại, sau đó đi tới trước cửa phòng Kiều Minh Húc, cố ý lẩm bẩm nói: "Trông thiếu phu nhân thật sự không thoải mái lắm, ôi chao, chỉ mong tối nay không bệnh rồi lên cơn sốt. Vết thương vẫn chưa xử lý xong nữa, không biết có nhiễm trùng không."
Nghe những lời này, Kiều Minh Húc cũng không ngồi yên được nữa, anh nhanh chóng nhảy xuống giường, mở cửa, đi ra ngoài, gõ cửa phòng Mạch Tiểu Miên.
"Thím Trương, cháu không khóa cửa, thím cứ đẩy cửa đi vào là được."
Mạch Tiểu Miên đang ngồi trên ghế, chuẩn bị tháo lớp vải thưa trên cánh tay ra, kiểm tra thuốc trên vết thương.
Kiều Minh Húc mở cửa.
Nhìn thấy là anh, Mạch Tiểu Miên có hơi kinh ngạc, sau đó liền xoay người lại, không để ý tới anh nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.