"Để tôi cho!"
Kiều Minh Húc bắt cánh tay cô lại, cẩn thận giúp cô mở băng gạc ra, sau đó nhẹ nhàng bôi thuốc cho cô, tỉ mỉ băng bó kỹ càng lại.
Mạch Tiểu Miên nhìn gương mặt tuấn tú đẹp trai kia của anh, tròng mắt đen sâu không thấy đáy, trong lòng âm trầm thở dài một tiếng, nói: Anh đừng đối xử tốt với tôi như vậy, được không? Tôi sợ một ngày mình sẽ tham luyến sự tốt đẹp của anh, từ đó sẽ không bỏ được, cũng không thể buông tay.
Kiều Minh Húc băng bó cho cô xong, ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào tròng mắt đen láy của cô, trong lòng đập nhanh mãnh liệt, vội vàng tránh tầm mắt của cô, đứng thẳng người lên, nói: "Được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút."
"Ừ."
"Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Đoạn đối thoại giữa hai người bọn họ có chút hời hợt cùng xa lạ nào đó, man mác u buồn.
Kiều Minh Húc đi ra ngoài, đóng kỹ cửa phòng của cô lại, trở về phòng của mình.
Mạch Tiểu Miên nằm trên giường, trong đầu không ngừng nhớ lại từng đoạn ký ức từ lúc gặp anh đến giờ...
Tính toán một chút, không cần suy nghĩ nữa.
Anh chung quy cũng không phải là cô.
Đúng như theo lời của Lâm Ngọc nói, cô chỉ là khách trọ tạm thời ở căn phòng này, cũng chỉ là một người vợ có tiếng mà không có miếng của anh mà thôi.
Còn suy nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ?
Chỉ làm cho bản thân càng thêm khổ não mà thôi.
Tâm phiền ý loạn, bèn mở điện thoại di động lên xem, không nhịn được mà bấm vào hộp thư đến của Trình Đông Thành.
Bên trong lại có thêm một thư mới, ngày gửi là xế chiều ngày hôm nay, còn có ký hiệu chưa đọc.
"Tiểu Miên, em đã xem được những bức thư này của anh sao? Không nghĩ tới, vẫn bị em phát hiện được. Thật xin lỗi, Tiểu Miên, là anh đã lừa em, để em cảm thấy là anh đã chết, ở bệnh viện cũng không chịu nhận em. Nhưng mà, anh có nỗi khổ riêng, xin đừng hỏi nguyên nhân. Hôm nay ở cửa đơn vị lại nhìn thấy em, trông anh ta đối xử với em thật sự không tệ lắm, bọn em hẳn là có thể hạnh phúc ở bên nhau. Tiểu Miên à, hãy quên anh đi, hãy sống một cuộc đời thật hạnh phúc. Đây là bức thư cuối cùng mà anh gửi cho em, từ đây, giữa hai chúng ta xem như không có quan hệ gì với nhau nữa. Anh chỉ là một Trình Tây Thành, một người không yêu em nữa, cũng không xứng đáng được em yêu. Giữ sức khỏe nhé."
Mạch Tiểu Miên nhìn điện thư, có chút hít thở không thông.
Trình Đông Thành cuối cùng vẫn muốn cách xa cô.
Anh đã sớm không còn thương cô nữa rồi, vì vậy, mới có cái lý do gọi là chúc em hạnh phúc như thế này.
Cô bấm lui khỏi hộp thư đến, ném điện thoại di động sang một bên, kéo chăn trùm đầu lại, lăn lộn qua lại, nhưng thế nào cũng không thể ngủ được.
Kiều Minh Húc bên kia cũng như vậy, ở trong trạng thái mất ngủ.
Đoán chừng hai người bọn họ cứ thế dày vò đến hai ba giờ sáng mới ngủ được.
Ngày hôm sau, Mạch Tiểu Miên không cần đồng hồ báo thức mà đã tỉnh dậy thật sớm.
Cô đánh răng rửa mặt, thay quần áo xong, kéo cửa ra, nhìn thấy Kiều Minh Húc vừa lúc mở cửa từ bên kia.
Hai người đưa mắt nhìn nhau.
"Chào buổi sáng!"
Kiều Minh Húc chủ động lên tiếng.
"Chào buổi sáng!" Mạch Tiểu Miên cũng nhàn nhạt hỏi thăm một tiếng.
Đây là lần đầu tiên hai người bọn họ chào nhau buổi sáng.
Trước kia, vẫn luôn là Kiều Minh Húc dậy sớm rời giường trước, đợi cô thức dậy, anh đã đi làm rồi.
Giữa bọn họ, chưa từng có cơ hội chào buổi sáng nhau.
Bây giờ có cơ hội, nhưng lại ở trong trạng thái mất tự nhiên.
Hai người cứ như người xa lạ vậy, nói chào buổi xong, liền mạnh ai người nấy xuống lầu.
Lúc ăn điểm tâm, hai người cũng không nói gì với nhau cả, mỗi người đều cúi đầu xuống ăn phần của mình. Không xuất hiện hình ảnh anh gắp cho em, em gắp lại cho anh vui vẻ như trước đó nữa.
Thím Trương ở bên cạnh không ngừng lắc đầu.
"Tôi đi làm."
Kiều Minh Húc cầm cặp táp lên, nói với cô.
"Ồ."
Mạch Tiểu Miên nhàn nhạt đáp: "Tí nữa tối đi sau."
Đơn vị của cô 9 giờ mới vào làm, vì vậy không cần phải gấp gáp gì.