Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 36: Trại tạm giam (2)




Có người đã gọi điện thoại báo cảnh sát.
Mạch Tiểu Miên bị cảnh sát đưa đi, người đàn ông thô bỉ kia thì được đưa đến bệnh viện.
Cảnh sát tiến hành ghi chép lấy khẩu cung của cô.
Những cảnh sát này chỉ là những cảnh sát bình thường, không có cơ hội hợp tác với Mạch Tiểu Miên, cũng không nhận ra cô, cho nên thái độ với cô có chút tồi tệ.
Mạch Tiểu Miên không lấy ra được thẻ căn cước, sau khi lập biên bản thì trực tiếp nhốt cô vào phòng tạm giam.
Cô muốn mượn điện thoại để gọi cho bố mẹ, nhưng bọn họ cũng không chịu. Mà cái gọi là việc công là phải đợi sau khi có kết quả kiểm tra ở bệnh viện của người đàn ông kia.
Mạch Tiểu Miên giải thích cho bọn họ biết thân phận pháp y của mình.
Nhưng lại không có người nào tin cả, ngược lại còn bị xem như một kẻ dối trá.
Mạch Tiểu Miên có cảm giác bất lực muốn khóc.
May mắn thay, phòng tạm giam còn được chia ra thành hai phòng nam và nữ. Những người bị nhốt vào đây tạm thời bị nghi ngờ làm trái pháp luật.
Phòng tạm giam này có ba người phụ nữ.
Một người trông khoảng hơn 40 tuổi, ánh mắt không ngay thẳng, tạo cho người ta một cảm giác vô cùng gian xảo khôn ranh.
Người tiếp theo mới ngoài 20 tuổi, mặc áo hai dây, váy da ngắn màu đen, đi tất đen, gương mặt trang điểm đậm, dáng dấp hơi mập, khí chất lẳng lơ dung tục, tạo cho người khác một loại cảm giác không đàng hoàng.
Còn một người khác ngồi rúc trong góc, rất gầy, tóc tai bù xù, đoán chừng chưa đến 16 tuổi. Hai tay ôm đầu vùi vào đầu gối, đôi mắt to đen láy tò mò nhìn Mạch Tiểu Miên.
Mạch Tiểu Miên bị cảnh sát đẩy vào trong, loạng choạng mấy bước, suýt chút nữa đứng không vững, may mắn kịp thời đỡ vách thường mới không bị ngã xuống.
Tiếng động loảng xoảng vang lên sau lưng, cửa sắt lớn bị khóa chặt lại.
Lòng cô chùng xuống nhưng không còn cách nào khác cả.
Trên mặt đất lộn xộn bẩn thỉu, bốc mùi hôi thối, có gián, có kiến bò xung quanh, thậm chí còn có vết tích của nước tiểu, trông cực kỳ buồn nôn.
Mạch Tiểu Miên dựa vào cửa sắt lớn kia, đứng ở một vị trí tương đối sạch sẽ.
Hiện tại cô không liên lạc được với bất kỳ ai, nhốt ở đây cũng không sao, nhưng quan trọng là cha mẹ không biết được tình hình hiện tại của cô. Thấy cô lâu như vậy còn chưa về nhất định là sốt ruột muốn chết rồi.
"Xin hỏi có ai trong số mọi người mang theo điện thoại không?"
Cô không còn cách nào khác đành phải đưa ánh mắt cầu xin giúp đỡ, nhìn về phía cô gái trẻ tuổi mặt đầy bụi bặm kia.
Cô gái trẻ kia không lên tiếng, cũng không có hành động nào cả.
"Tôi có, nhưng mà tôi không muốn cho cô mượn, trừ khi cô cho tôi tiền."
Người phụ nữ trung niên kia nói.
Trên người Mạch Tiểu Miên không còn tiền nữa, cô nói: "Cô có thể cho tôi gọi điện trước được không? Đợi người nhà tới tôi sẽ đưa cho cô nhé?"
"Ai biết người nhà của cô lúc nào thì đến cơ chứ? Ngày mai tôi có thể ra ngoài rồi, tôi mới không ngu như vậy đâu, để cho cô lãng phí tiền điện thoại."
Bà thím kia vừa nói, vừa dùng ánh mắt thèm thuồng nhìn tượng Phật bằng ngọc trên cổ Mạch Tiểu Miên, nói: "Nhưng mà cô có thể dùng tượng Phật ngọc kia làm vật thế chấp cho tôi cũng được đấy."
Mạch Tiểu Miên sờ cổ mình.
Tượng Phật bằng ngọc này là của bà nội truyền lại cho cô khi bà còn sống, đây là một trong những đồ vật mà cô quý nhất, không thể nào thế chấp được.
Hơn nữa, nhìn vẻ mặt tham lam của bà thím này, cô cũng lo lắng không biết nếu đưa cho bà ta thì có bị ăn quỵt không lấy về được không.
Cô đành phải từ bỏ ý định đó.
"Em... có..."
Cô bé đang thu mình trong góc rụt rè nói.
Hai mắt của Mạch Tiểu Miên sáng lên, nói: "Nhưng bây giờ chị không có tiền cho em."
"Không cần tiền."
Cô bé kia đưa cho cô một chiếc điện thoại Nokia cũ, mặt kính có chút bẩn.
Tuy nhiên Mạch Tiểu Miên vẫn vô cùng cảm kích nhận lấy, vừa định gọi vào số điện thoại của mẹ thì chợt suy nghĩ lại, không gọi nữa. Cô gọi cho trợ lý Trương Hòa, định bảo cậu ấy đến.
Ai ngờ điện thoại của Trương Hòa lại không liên lạc được.
Những người khác cô lại không muốn làm phiền họ. Sau khi suy nghĩ một lúc cô liền bấm số điện thoại của Phùng Quang Hiển.
Có lẽ là thấy số lạ hoặc là anh ấy đang bận. Sau khi gọi hai lần, anh ấy vẫn không nghe máy.
Mạch Tiểu Miên thấy điện thoại di động sắp hết pin, cô không thể gọi thêm nhiều lần nữa.
Không biết xuất phát từ loại tâm lý trời xui quỷ khiến nào mà cô lại bấm số điện thoại của Kiều Minh Húc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.