"Chậc chậc, xem ra chồng của cô vẫn đủ lo lắng cho cô ấy nhỉ. Ba mươi triệu nhân dân tệ, cũng không hề trả giá, còn lập tức muốn đưa cho bọn tôi. Ôi chao, xem ra công phu trên giường của cô hẳn rất giỏi nhỉ, mới có thể bắt được trái tim của người giàu nhất kia."
Tên bắt cóc có vóc dáng lùn lại đưa tay chạm vào mặt Mạch Tiểu Miên, cười tà ác nói.
Mạch Tiểu Miên cắn chặt răng, không ừ hử gì, nhưng trong lòng đã sớm muốn cầm dao giải phẫu chém anh ta thành trăm mảnh rồi.
Tuy nhiên, cô rất vui khi nghe được Kiều Minh Húc sẵn sàng đưa 30 triệu nhân dân tệ để đảm bảo an toàn cho cô.
Dù sao anh vẫn quan tâm đến cô.
Những suy nghĩ trước kia của cô đối với anh, thật đúng là có chút lòng tiểu nhân đo bụng quân tử!
"Tôi muốn đi đại tiện!"
Mạch Tiểu Miên lớn tiếng nói với bọn họ: "Tôi không thể nhịn được nữa."
"Đại tiện? Cô sẽ không mượn cơ hội này để trốn thoát đấy chứ?"
Gã lùn dùng ánh mắt nghi ngờ quan sát cô nói: "Cô đừng có mà giở trò gì trước mặt hai anh em chúng tôi, nếu không, cho dù chồng cô có mang 30 triệu nhân dân tệ tới đây, cô cũng chưa chắc có thể nguyên vẹn trở về!"
"Đại ca à, tôi chỉ là một cô gái yếu đuối, hai người đàn ông cao to các anh ở trước mặt đây, tôi có thể giở trò gì được cơ chứ?"
Mạch Tiểu Miên vừa nói, vừa ép buộc mình nhất định phải điểm khí, sau đó bất lịch sự phát ra một tiếng đánh rắm lớn.
Cũng may là mấy ngày nay, tiêu hóa của cô cũng có chút không tốt lắm.
Vừa đánh rắm xong, tiếng rắm cùng mùi hôi lan rộng xung quanh, khiến hai người kia phải lùi về phía sau vài bước.
"Đại ca à, bụng của tôi rất khó chịu, tôi muốn đi vệ sinh, các anh sẽ không để cho một người phụ nữ đã trưởng thành như tôi đại tiện ngay trong quần ở đây đấy chứ?"
Mạch Tiểu Miên mang theo vẻ mặt nức nở cầu xin.
"Làm sao đây?"
Gã lùn nhìn tên mặt sẹo hỏi.
Người đàn ông mặt sẹo nhìn vẻ mặt như đang kìm nén đến thống khổ của Mạch Tiểu Miên, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Có một cái hố sau nhà, để cô ta đi giải quyết đi."
"Cô ta sẽ không chạy trốn đấy chứ?"
"Có hai người chúng ta canh giữ, một cô gái yếu đuối như cô ta có thể trốn đi nơi nào cơ chứ?"
Người đàn ông mặt sẹo khinh thường nói, sau đó tháo sợi dây trói quanh eo Mạch Tiểu Miên, đẩy cô ra khỏi cửa.
Phía sau nhà gỗ quả nhiên có một cái hố lợp tranh đơn sơ.
"Mau giải quyết đi!"
Người đàn ông mặt sẹo nói với cô.
"Đại ca à, tay chân tôi còn bị trói, anh muốn tôi ngồi xổm thế nào đây? Làm sao lau sạch sẽ được chứ?"
Mạch Tiểu Miên nhăn mặt, nói: "Chẳng lẽ hai người đàn ông như các anh lại không có tự tin canh giữ một người phụ nữ yếu đuối như tôi sao?"
Phép khích tướng của cô đã phát huy tác dụng.
Người đàn ông có sẹo vươn tay cởi trói cho cô.
Mạch Tiểu Miên trong lòng mừng như điên.
Tuy nhiên cô cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, duỗi thẳng tay chân ra, cho phép tay chân của mình có thể tự do cử động.
Khi thấy hai người kia buông lỏng cảnh giác, đôi mắt đen của Mạch Tiểu Miên chợt trầm xuống, cô đột nhiên di chuyển như một con thỏ, đạp thẳng đôi chân dài của mình lên, trực tiếp đá vào đũng quần của người đàn ông lùn, mà khuỷu tay còn lại của cô lại đập vào động mạch chủ của người đàn ông mặt sẹo.
Hai người bọn họ căn bản không ngờ Mạch Tiểu Miên lại ra tay như vậy, chợt không kịp đề phòng.
"Ai u!"
Một tiếng hét thảm thiết phát ra từ miệng người đàn ông lùn, anh ta ôm bộ vị, đau đớn lăn lộn trên mặt đất.
Về phần người đàn ông mặt sẹo, anh ta chỉ bị Mạch Tiểu Miên đánh vào vai, chứ không cắt trúng động mạch cảnh, nên anh ta vẫn còn có sức chiến đấu.
"Đúng là tự tìm chỗ chết mà!"
Giọng nói khàn khàn của người đàn ông mặt sẹo vang lên, anh ta vung nắm đấm về phía Mạch Tiểu Miên.
Mạch Tiểu Miên nhanh nhẹn né tránh...
Thực lực hai người tương đương nhau, anh tới tôi lui.
Người đàn ông mặt sẹo có sức lực rất lớn, lại giàu kinh nghiệm chiến đấu, hơn nữa còn biết một số quyền cước.
Dáng người Mạch Tiểu Miên linh hoạt, nhanh nhẹn, nhưng lại thiếu kinh nghiệm. Thêm vào đó một cánh tay còn bị thương, nên ảnh hưởng không nhỏ đến khả năng chiến đấu.