Thấy gương mặt cô có hơi bẩn, anh liền đi đun nước nóng, cẩn thận dùng khăn lông giúp cô lau sạch mặt, sau đó giúp cô bôi thuốc lên vết thương.
Thật ra thì Mạch Tiểu Miên đã tỉnh lại sau khi anh đặt cô lên giường rồi.
Tuy nhiên, cô lại không muốn thức dậy nên vẫn tiếp tục giả vờ ngủ, cảm nhận được sự dịu dàng của anh khi cởi giày, tháo tất, đắp chăn cho cô. Những hành động đó khiến trái tim cô cảm động như mưa to thác đổ.
Không ngờ rằng anh lại còn pha nước rửa mặt rồi bôi thuốc cho mình nữa.
Mức độ chăm sóc đó, có thể so sánh với cha mẹ của cô ấy chí, thậm chí dáng vẻ còn tốt hơn.
Trước đây, mỗi khi cô bị bệnh, mẹ sẽ rửa mặt cho cô như thế này, nhưng chắc chắn không tránh được việc mẹ vừa rửa vừa ở bên cạnh lải nhải.
Tuy nhiên Kiều Minh Húc thì lại khác, anh không ừ hử nói lời nào cả.
Ấm áp như vậy, tốt đẹp đến thế!
Mạch Tiểu Miên lo lắng anh sẽ phát hiện ra nước mắt cô đang trào ra từ khóe mắt, nên giả vờ nỉ non "Ừ hử" vài tiếng, rồi làm bộ như mơ ngủ, xoay úp mặt vào gối, trở mình nằm ngủ.
"Cô heo ngốc này, ngủ như một đứa trẻ mà!"
Kiều Minh Húc trầm giọng nói một câu, sau đó nhặt chăn bông đang rơi nửa chừng lên, một lần nữa đắp lại giúp cô, vuốt từng góc chăn, sau đó đóng cửa lại đi ra ngoài.
Nhận được cuộc gọi từ cảnh sát trưởng gọi tới, nói rằng đã xác định được đầu mối chuyển tiền cho hai kẻ bắt cóc, là một người phụ nữ Trung Quốc sống ở Mỹ.
Mà người phụ nữ này, là Dương Xuân Hoa, nạn nhân của vụ án bị băm thây mấy ngày trước.
"Tổng giám đốc Kiều, có lẽ chuyện này có liên quan đến vụ án băm thây mà phu nhân từng giám định! Nhưng kỳ lạ là năm trăm nghìn nhân dân tệ này, lại xảy ra vào ba ngày trước khi vụ án mạng xảy ra. "
"Hử?"
Kiều Minh Húc khẽ cau mày.
Người phụ nữ tên Dương Xuân Hoa này, anh không quen biết.
Sau khi cúp điện thoại của cục trưởng, anh liền gọi điện đến nước Mỹ, để điều tra tỉ mỉ lại tất cả các thông tin về Dương Xuân Hoa cùng những mối quan hệ của cô ta. Rốt cuộc chuyện này có dây mơ rễ má gì với anh hoặc với Mạch Tiểu Miên cơ chứ.
Theo lý thuyết, một người vốn sống đơn thuần trong mọi hoàn cảnh như Mạch Tiểu Miên, nếu như không phải nguyên do từ anh, chắc hẳn không ai bỏ ra hàng triệu nhân dân tệ để thuê sát nhân đến tiêu diệt cô cả.
Nghĩ đến đây, trái tim anh liền chùng xuống, anh gọi một cuộc điện thoại khác, phân phó thêm vài chuyện nữa.
Sau khi gọi điện thoại xong, anh trở về phòng của mình.
Mạch Tiểu Miên vốn đang mở mắt ngẩn người, vừa nghe thấy tiếng bước chân của anh, liền nhắm mắt giả vờ ngủ.
Kiều Minh Húc đứng ở trước giường, nhìn cô đang ngủ mà lòng tràn đầy dịu dàng, anh không nhịn được đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào mái tóc rối bù của cô.
Bị anh dịu dàng chạm vào tóc, trái tim cùng cơ thể Mạch Tiểu Miên cũng mềm nhũn ra, chỉ muốn hóa thành một vũng bùn, sau đó tan ra dưới lòng bàn tay anh...
Trong một khách sạn năm sao.
Lâm Ngọc cảm giác toàn thân đau nhức, cô khó khăn mở to đôi mắt còn ngái ngủ ra, xoa xoa huyệt thái dương có chút đau đớn, mờ mịt nhìn màn cửa sổ đang bị gió lay động.
Đây là đâu vậy chứ?
Nghe thấy bên cạnh có tiếng ngáy, cô quay mặt nhìn sang, thì lại thấy một người đàn ông bán khỏa thân, đang đắp chăn, đưa lưng về phía cô đang ngủ.
Cô cúi nhìn xuống bản thân mình, phát hiện mình ở dưới lớp chăn, cũng trần truồng không mặc gì cả.
Cô chớp mắt, có cảm giác không chân thật chút nào.
Đang nằm mơ sao?
Cô đưa tay vỗ vào mặt mình.
Đau!
Khi cử động cơ thể, toàn thân đều bủn rủn đau nhức dữ dội, nhất là chỗ nào đó như bị rách toạc ra...
Ngay lập tức cô đã ý thức được điều gì xảy ra.
Sắc mặt cô thay đổi nhanh chóng.
"A..."
Một tiếng hét chói tai vang lên, đánh thức người đàn ông trên giường kia.