Kiều Minh Húc đứng im bất động, trông như một vị thần gác cổng giữ cửa.
Mạch Tiểu Miên trừng mắt nhìn anh, cô duỗi đầu ngón tay ra, chọc vào nách anh...
"Ha ha."
Kiều Minh Húc không chịu được cảm giác nhột này, bèn cười to tránh đi.
Mạch Tiểu Miên bước ra ngoài, lè lưỡi nhìn anh nói: "Nếu muốn cản đường tôi, anh vẫn còn non lắm. Con người tôi tinh thông tất cả các điểm kinh mạch ***** ** trên cơ thể, tùy tiện một ngón tay thôi, đã có thể đối phó với anh rồi."
"Ôi chao, nghe em nói giống như mình là một cao thủ điểm huyệt vậy hả? Em biết vị trí huyệt chết trên cơ thể không? Huyệt di thì sao? Còn cả huyệt cười nữa, em biết không? Ngoài ra còn có huyệt làm tê nữa đấy?"
Kiều Minh Húc cố ý hỏi.
"Không biết, nhưng mà nếu như có ngân châm, tôi vẫn biết chỗ để chọc vào. Tuy rằng không thần kỳ như trong tiểu thuyết võ hiệp, nhưng tôi biết hết các công hiệu của của ***** **."
"Lợi hại quá nhỉ!"
"Quá khen rồi!"
"Không khiêm tốn chút nào sao?"
"Khiêm tốn là đức tính tốt của tôi, không giống như người nào đó, lúc nào cũng kiêu ngạo tự luyến."
"Tôi không phải kiêu ngạo tự luyến gì cả, tôi đây là tự tin mới đúng."
Kiều Minh Húc nhìn, rồi đột nhiên nói: "Tiểu Miên, em có muốn đi nước ngoài chơi không? Giống như nước Mỹ, châu Âu, Ai Cập chẳng hạn?"
"Ai Cập?"
Hai mắt Mạch Tiểu Miên sáng lên, nói: "Chỗ này tôi rất có hứng thú đấy."
"Có hứng thú với kim tự tháp à?"
"Không phải, tôi rất quan tâm đến xác ướp. Cực kỳ muốn giải phẫu một xác ướp xem thử bọn họ giữ thi thể bằng cách nào. Muốn xem những thi thể từ hàng nghìn năm trước có khác gì so với ngày nay không."
"Chao ôi, bệnh nghề nghiệp của em thật sự quá nặng rồi, đúng là không chịu nổi mà!"
Kiều Minh Húc lắc đầu tỏ vẻ bất lực, nói: "Nhưng mà, nếu như em muốn đi, bây giờ tôi có thể đặt vé phi cơ ngay, tối nay đưa em đi Ai Cập chơi."
"Tối nay đi ngay? Vậy chẳng phải tôi lại xin nghỉ làm nữa đấy chứ?"
Mạch Tiểu Miên cúi đầu trầm mặc suy nghĩ, nói: "Được rồi, vẫn nên đợi đến kỳ nghỉ lớn rồi đi."
"Cô gái ngốc này, em yêu công việc của mình đến vậy sao?"
Kiều Minh Húc vươn tay gõ vào trán cô, nói: "Trong đầu em rốt cuộc có chữ "hưởng phúc" không vậy hả?"
"Có chứ. Đối với tôi mà nói, công việc chính là hưởng phúc rồi đấy."
"Được rồi, đồ tham công tiếc việc."
Kiều Minh Húc lại suy nghĩ một chút, nói: "Hay là, trong khoảng thời gian em nghỉ làm này, tôi cùng em đến mái ấm tình thương một chuyến. Em đã không tới đó một khoảng thời gian rồi đúng không, chắc hẳn rất nhớ những đứa trẻ cùng cụ già ở nơi đó nhỉ."
Hai mắt Mạch Tiểu Miên sáng rực lên, nói: "Anh chịu đi cùng tôi sao?"
"Tôi có thể nói ra như vậy, thì đương nhiên là làm được rồi."
Kiều Minh Húc vươn tay vuốt tóc cô, nói: "Có khi nào tôi thất hứa với em chưa?"
"Được rồi, vậy chúng ta đi thôi, tôi thật sự rất muốn đi mái ấm tình thương một chuyến, nhìn mấy đứa trẻ cùng cụ già ở đó."
Mạch Tiểu Miên sốt ruột nói: "Chúng ta đi mua quà đi."
"Muốn mua quà gì nào?"
"Những thứ như đồ chơi, quần áo, quà vặt các thứ ấy."
"Được rồi, bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại ngay, nhờ người gửi đồ chơi, quần áo cùng một xe quà vặt qua đó nhé."
Kiều Minh Húc nói xong, lập tức bấm số gọi vào điện thoại của thư ký Hoàng Thanh.
"Được rồi. Chờ tới khi chúng ta đến đó, đồ chơi, quần áo, quà vặt cũng sẽ đến kịp thôi."
Kiều Minh Húc nhìn cô nói.
"Có tiền thật tự do phóng khoáng mà!"
Mạch Tiểu Miên không khỏi giơ ngón tay cái lên!
"Chỉ cần em thích, lúc nào cũng có thể bày ra dáng vẻ tự do phóng khoáng này với em cả!"
Kiều Minh Húc vừa nói vừa đưa tay sờ đầu cô.
Mạch Tiểu Miên lại cảm động một hồi lâu, vô thức vươn tay nắm lấy cánh tay của anh, nói: "Đi thôi, chúng ta đến mái ấm tình thương nào!"
"Chải đầu, thay quần áo."
Kiều Minh Húc liếc xéo mái tóc bù xù như ổ gà cùng quần áo ở nhà của cô, nói: "Tôi không muốn bị nói là đi cùng một người điên ra ngoài chơi đâu nhé."