Tuy nhiên, đó chỉ là một cuộc thẩm vấn thông thường, cô cũng không bị giam giữ vì những điều này, cô chỉ được thông báo là ở nhà chờ tin tức, tùy thời tiếp nhận lệnh triệu tập bất cứ lúc nào.
"Tôi có thể gặp Trình Đông Thành một chút được không?"
Mạch Tiểu Miên nói với Kiều Minh Húc trên đường về nhà.
Bàn tay cầm vô lăng của Kiều Minh Húc hơi nắm chặt lại, anh hỏi: "Gặp anh ta để làm gì cơ chứ?"
"Tôi cũng không biết, chỉ là muốn gặp mặt anh ấy một lần."
Mạch Tiểu Miên đau lòng nắm tóc, nói: "Trong ấn tượng của tôi, anh ấy hiền lành như vậy, chính trực đến thế, sao lại có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như giết chết anh em ruột thịt của mình, rồi cả án băm thây hung tợn này nữa chứ? Tôi không thể hiểu nổi, người anh em song sinh Trình Tây Thành này rốt cuộc là từ đâu tới, tại sao anh lại phải giả chết, sau đó lấy thân phận của Trình Tây Thành để sống cơ chứ. Còn nữa, Dương Xuân Hoa kia, sao phải thuê người bắt cóc muốn sát hại tôi chứ."
"Cảnh sát sẽ giúp em điều tra tất cả những chuyện này."
"Không! Tôi muốn anh ấy tự mình nói cho tôi biết!"
Mạch Tiểu Miên nhìn anh bằng ánh mắt khẩn cầu nói: "Với thực lực của anh, nhất định sẽ có biện pháp để anh ấy có thể gặp tôi một lần, xin anh đấy, Minh Húc à!"
Kiều Minh Húc suy nghĩ một lúc, sau đó thở dài nói: "Được rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp em."
"Cảm ơn anh."
"Đừng khách khí."
Kiều Minh Húc nhìn vẻ mặt đau lòng của cô, trái tim càng thêm quặn thắt.
Khi trở lại số 1 Hoàng Uyển, trước khi vào cửa, thím Trương đã tiến lên, nói: "Thiếu gia, thiếu phu nhân, có khách đến thăm, là khách của thiếu phu nhân ạ."
"Được."
Kiều Minh Húc gật đầu, vươn tay sờ sờ cái đầu đang rũ xuống kia của cô: "Lấy lại tinh thần lên gặp khách nào."
"Ừ."
Mạch Tiểu Miên sợ khách đến là cha mẹ mình, bèn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười vui vẻ.
Nụ cười này của cô, trông vỡ vụn những ưu thương.
Giống như một sợi chỉ kéo qua trái tim Kiều Minh Húc vậy, mỏng manh đau đớn.
Hai người họ bước vào phòng khách.
Khách mời không phải là cha mẹ Mạch, mà là hai người Mạch Tiểu Miên có nằm mơ cũng không nghĩ tới...
Cha mẹ của Trình Đông Thành!
Từ sau chuyến đi Mỹ cùng bọn họ để tận mắt thấy thi thể Trình Đông Thành lần đó, cô vẫn chưa gặp lại bọn họ.
Khi đó, bọn họ cũng không tính là già lắm.
Nhưng chỉ tám năm sau thôi, bọn họ đã trông như già đi mấy chục tuổi vậy.
Tóc cả hai đều bạc trắng, khuôn mặt phờ phạc tiều tụy, thân hình gầy guộc, gương mặt thiếu sức sống...
"Tiểu Miên."
Khi bọn họ nhìn thấy Mạch Tiểu Miên, vốn đang ngồi, bọn họ cũng vội vàng đứng dậy, rụt rè gọi tên cô.
"Chú, dì..."
Mạch Tiểu Miên thoáng sửng sốt, sau đó vội vàng lễ phép chào hỏi.
"Tiểu Miên, đây là tổng giám đốc Kiều đúng không?"
Cha Trình nhìn Kiều Minh Húc hỏi.
"Vâng, anh ấy là Kiều Minh Húc!"
"Tổng giám đốc Kiều, chào anh!"
Cha Trình vội vàng tiến tới, đưa tay ra, muốn bắt tay Kiều Minh Húc.
Kiều Minh Húc vốn không có thói quen bắt tay với người lạ, anh cũng không có đưa tay ra, mà hờ hững nhìn ông ta, đang suy đoán rốt cuộc ông ta có quan hệ gì với Mạch Tiểu Miên?
"Xin lỗi, tổng giám đốc Kiều, chúng tôi đã lỗ mãng quấy rầy rồi."
Cha Trình thấy anh không có ý định bắt tay mình, liền hơi lúng túng rút tay về, rất xin lỗi nói.
"Xin chào."
Kiều Minh Húc thờ ơ đáp lại một câu: "Xin hỏi hai người là?"
"Minh Húc, bọn họ là cha mẹ của Đông Thành."
Mạch Tiểu Miên lên tiếng nói.
Kiều Minh Húc cau mày lại, đôi mắt đen trầm xuống, biểu cảm trên mặt lãnh đạm hơn vài phần, còn có chút không vui.
Bởi vì mắc bệnh sạch sẽ, còn có không gian riêng tư của mình, nên anh vốn không thích người ngoài tới nơi này. Thế nên ngay cả cha mẹ Mạch, cũng thức thời không đến.