"Tối nay tôi sẽ ngủ ở đây."
Mạch Tiểu Miên trực tiếp đi vào phòng công chúa, nói với Kiều Minh Húc đang đi theo sau cô.
"Vậy tôi cũng ngủ ở nơi này."
Kiều Minh Húc đáp.
"Giường này nhỏ, ngủ hai người sẽ không thoải mái."
"Tôi ngủ dưới sàn."
"Tổng giám đốc Kiều thân thể cao quý như anh sao có thể ngủ dưới đất được chứ? Anh trở về phòng của mình mà ngủ đi."
"Vậy em cùng tôi trở về phòng ngủ đi."
Kiều Minh Húc nhìn cô nói: "Không có em ngủ chung, tôi ngủ không được."
"Bởi vì không có ai ngáy như ru ngủ bên cạnh à?"
"Ừ."
"Cút! Tôi cũng không muốn ngáy ru anh ngủ đâu!"
Mạch Tiểu Miên giả bộ tức giận đẩy anh ra.
Kiều Minh Húc đột nhiên vươn tay, kéo cô vào lòng mình.
Mạch Tiểu Miên giãy dụa...
"Đừng nhúc nhích, muốn khóc thì cứ khóc ở trong ngực tôi, không cho phép em lén khóc một mình!"
Kiều Minh Húc ôm chặt lấy cô, giọng điệu bá đạo nói.
Nghe được những lời này, Mạch Tiểu Miên biết, mình đã hoàn toàn bị anh nhìn thấu tâm tư đã ngụy trang trong lòng rồi.
"Tôi làm gì muốn khóc cơ chứ?"
Mạch Tiểu Miên vẫn không chịu thừa nhận, nhưng nước mắt lại bắt đầu không khống chế trào ra, vừa chảy xuống, vừa khóc thành tiếng...
Kiều Minh Húc để mặc cô khóc nước mắt nước mũi tèm nhem trong vòng tay anh, còn đưa tay nhẹ nhàng vỗ lưng cô...
Mạch Tiểu Miên dường như muốn cố gắng kìm nén những giọt nước mắt của mình, nhưng cuối cùng vẫn khóc khàn cả giọng lên...
Tiếng nức nở sau đó nhỏ dần, khóc mệt rồi, liền bắt đầu lặng đi trong vòng tay anh.
Kiều Minh Húc nâng đầu cô lên, dùng tay cẩn thận lau đi những vệt nước mắt trên mặt cô, nói: "Cô nhóc ngốc nghếch, từ nay về sau, không cho phép em chịu đựng một mình những thứ này nữa. Muốn khóc cứ khóc trong ngực tôi, muốn nổi giận cứ nổi giận với tôi."
"Anh tốt như vậy sao?"
Mạch Tiểu Miên cảm động nhìn anh, ngây ngốc hỏi.
Kiều Minh Húc vươn tay gõ vào trán cô, nói: "Tôi không tốt như vậy, nhưng mà, tôi nguyện ý tốt với em như vậy."
Trong lòng Mạch Tiểu Miên lại cảm động, nói: "Tôi đáng để anh đối xử tốt với tôi như vậy sao? Tôi cũng không phải là người của anh, tôi chỉ là một cô vợ trên hợp đồng của anh mà thôi."
"Vợ trên hợp đồng cũng là vợ mà."
Kiều Minh Húc liếc mắt nhìn cô, nói: "Không phải bình thường em cũng gọi tôi là chồng đấy sao?"
Mạch Tiểu Miên mặt đỏ bừng.
"Tiểu Miên à, chỉ cần một ngày tôi còn là chồng của em, tôi liền nguyện ý cùng em gánh vác tất cả hỉ nộ ái ố của em."
Kiều Minh Húc rất nghiêm túc nhìn cô nói.
Mạch Tiểu Miên cực kỳ cảm động nhìn anh, cũng không biết sự thôi thúc từ đâu đến, mà cô vươn hai tay ra, ôm lấy cổ anh, đôi môi đặt nhẹ lên phiến môi mỏng của anh...
Cảm nhận được sự mềm mại cùng mùi thơm từ khóe môi cô, trái tim Kiều Minh Húc bất chợt đập lệch nhịp, đầu óc thoáng chốc trở nên thiếu dưỡng khí...
Đầu lưỡi Mạch Tiểu Miên lớn mật đưa vào trong khoang miệng anh, cùng đầu lưỡi anh khuấy động chung một chỗ...
Kiều Minh Húc đổi từ bị động sang chủ động, dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, say mê đuổi theo chiếc lưỡi đinh hương của cô, cùng cô vui vẻ trao đổi nước bọt...
Đây là lần thứ hai bọn họ hôn nhau, tình hình khá hơn lần đầu tiên một chút.
Hơn nữa, lần này là do Mạch Tiểu Miên chủ động trêu chọc, vì vậy, hành xử của cô mới không ngớ ngẩn như vậy...
Tuy nhiên, cả hai người vẫn còn là tay mơ, không có chút kỹ năng nào trên phương diện này. Quan trọng nhất là, còn không biết cách khống chế hơi thở của mình...
Rất nhanh sau đó, Mạch Tiểu Miên đã không thể nín thở được nữa, chỉ có thể đẩy anh ra, sau đó thở hổn hển.
Kiều Minh Húc cũng hít sâu vài hơi, nhìn thấy đôi môi sưng đỏ của cô, hai má thẹn thùng đỏ ửng ngọt ngào giống như đóa hoa hồng nở rộ, liền không nhịn được mà kéo cô vào lòng, một lần nữa hôn lên môi cô.