“Gọi chồng đi!”
Anh ra lệnh.
“Ông chồng.”
Mạch Tiểu Miên vẫn gọi như cũ.
“Gọi chồng!”
“Ông chồng.”
“Mạch Tiểu Miên, em cố tình đấy phải không?”
Kiều Minh Húc bực mình tới mức muốn quăng cô đi luôn.
Mạch Tiểu Miên chợt nhẹ giọng nói: “Tôi buồn ngủ quá.”
Nói rồi lại tựa đầu vào vai anh, vòng tay qua cổ anh.
Chưa đến một phút đồng hồ, phía sau vậy mà lại vang lên tiếng ngáy của cô.
“Cái con người xấu xa này!”
Kiều Minh Húc nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng anh lại không hề đặt cô xuống mà vẫn tiếp tục cõng cô đi dạo trên đường.
“Chàng trai, cậu đã cõng vợ lâu như rồi mà không thấy mệt hả?”.
||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||
Một người phụ nữ đứng tuổi không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
“Không mệt ạ, em ấy cũng không có nặng bao nhiêu.”
“Cô ấy đã ngủ cả rồi.”
“Vậy để em ấy ngủ trên lưng cháu một lúc cũng được.”
“Thật là một chàng trai tốt, vợ cậu tốt số quá. Ông chồng nhà tôi đó giờ cũng chưa từng cõng tôi lần nào cả, cũng chưa từng ôm tôi, ngay cả một bữa cơm cũng chưa làm cho tôi lấy một lần. Vốn dĩ tôi luôn nghĩ rằng những cặp vợ chồng trên đời này đều không bình đẳng như thế cả. Bây giờ lại nhìn thấy hai người các cậu như vậy thì mới nhận ra mối hôn nhân nhiều năm của mình e là đã phí hoài rồi.”
Người phụ nữ đó ngậm ngùi nói.
Kiều Minh Húc cười cười, quay đầu nói với Mạch Tiểu Miên đang nằm sau lưng anh: “Có nghe thấy không? Em đúng thật là tốt số đấy, vậy mà còn không mau tỉnh dậy gọi tôi một tiếng chồng ơi mà được à?”
Mạch Tiểu Miên ngủ mất rồi, đương nhiên là không nghe được lời anh nói, cũng không thể đáp lại lời anh. Nhưng để báo đáp lại anh, một dòng nước miếng từ từ chảy dài trên cổ anh.
“Thật là bẩn muốn chết!”
Kiều Minh Húc cau mày mắng, lấy khăn tay ra nhưng lại không lau trên cổ trước mà lại lau nước miếng còn dính trên miệng cô rồi mới lau cổ mình.
Kiều Minh Húc như cõng một đứa trẻ, không hề để ý tới ánh mắt của người ngoài, cứ vậy mà cõng cô đi dưới ánh mặt trời.
“Sếp Kiều?”
Sau lưng truyền đến một giọng nói nghi ngờ.
Kiều Minh Húc quay đầu lại nhìn, thì ra là Lãnh Kiều Thi.
Sắc mặt của cô ấy có vẻ không tốt, dáng vẻ như vừa trải qua một trận bệnh nặng.
Kiều Minh Húc nhớ lần trước ở bệnh viện cũng trông thấy cô ấy như vậy.
Nhưng giữa anh với cô ấy lại không có quan hệ gì, vì vậy cũng không quan tâm quá nhiều, chỉ gật đầu nhẹ với cô ấy: “Chị Lãnh.”
“Đúng thật là anh rồi.”
Lãnh Kiều Thi ngạc nhiên nhìn Mạch Tiểu Miên đang nằm trên lưng anh: “Cô Kiều làm sao vậy?”
“Gặp chút chuyện thôi.”
Kiều Minh Húc nhìn thấy nước miếng của Mạch Tiểu Miên lại sắp dây vào cổ anh bèn đưa tay lau miệng cô thật nhẹ nhàng.
Lãnh Kiều Thi nhìn thấy hình ảnh này, có hơi cảm động.
Lần trước nhìn thấy Kiều Minh Húc ôm Mạch Tiểu Miên chạy tới bệnh viện, bản thân cô ấy cũng sửng sốt một hồi.
Nhưng cảnh tượng lần này thật làm cho cô ấy không dám tin vào mắt mình.
Khi này đang ở trên lầu, lúc nhìn thấy một người đàn ông đang cõng một người phụ nữ đi dạo cô ấy liền nghĩ rằng, tình cảm của hai người này thật sâu đậm đến nhường nào.
Nhìn kỹ lại thì mới nhận ra đó lại là Kiều Minh Húc và Mạch Tiểu Miên.
Cho dù cô ấy có là người thờ ơ với mọi việc thì cũng không thể không tò mò mà chạy xuống để xác nhận.
Anh cõng cô thì cũng thôi đi, thậm chí có thể chịu được nước miếng của cô dính cả vào cổ anh, còn cẩn thận nhẹ nhàng giúp cô lau đi.
Điều này đã làm sụp đổ hoàn toàn ấn tượng về Kiều Minh Húc của cô ấy.
Đây có còn là hoàng tử sạch sẽ, chủ tịch ngang ngược, người đàn ông lạnh lùng và kiêu ngạo Kiều Minh Húc hay không?
Ánh mắt của cô ấy mang chút hâm mộ nhìn Mạch Tiểu Miên đang nằm trên lưng anh: “Sếp Kiều thật là cưng chiều vợ mình.”
Kiều Minh Húc khẽ mím môi không trả lời mà hơi hạ eo xuống, để cho Mạch Tiểu Miên sau lưng có thể thoải mái hơn.