"Em không phải phiền phức của anh."
Kiều Minh Húc nghiêm khắc nhìn cô: "Còn nói những lời này nữa thì anh sẽ giận thật đó."
"Được thôi, cảm ơn anh, Minh Húc."
"Nói cảm ơn chồng."
"Cảm ơn ông."
"Mạch Tiểu Miên, quả nhiên là em cố ý!"
Kiều Minh Húc nhớ lại trước đây ở dưới bãi cỏ, anh ngập tràn mong chờ cô gọi anh là chồng, kết quả cô lại giả vờ như đứa trẻ ngây ngốc gọi anh là ông, anh trừng mắt nhìn cô nói: "Anh là chồng, không phải ông."
"Sẽ có một ngày, anh sẽ biến thành ông thôi, đúng không?"
Mạch Tiểu Miên nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của anh, trái tim nặng nề cũng thoải mái hơn, khẽ nở nụ cười.
Kiều Minh Húc thấy cô cười thì phút chốc như mặt trời ló dạng sau mây đen vậy, sáng sủa hơn nhiều, nhìn khóe môi cô cong lên thì hơi say.
Anh bất giác nhớ lại lần đầu tiên gặp cô ở nhà hàng Hồng Tường Vi, dáng vẻ trong mắt không có ai, nhàn nhạt nở nụ cười như một tia sáng len lỏi vào tim anh.
Nhưng, lúc đó anh có nằm mơ cũng không ngờ, anh và cô sẽ có liên quan gì, chỉ nghĩ là một người trong hàng vạn người mà thôi.
Sau này, bị ông nội ép kết hôn với cô, anh vô cùng chán ghét cô.
Khi cô làm vỡ quả cầu pha lê mà mẹ để lại cho anh, nếu như không phải vì cô là ân nhân cứu mạng ông nội anh, anh đã vứt cô ra ngoài.
Nhưng vào hôm lễ cưới diễn ra.
Anh đứng trên bục nhìn cô mặc váy cưới trắng tinh, khoác tay cha từ từ đi đến bên anh, lòng anh chợt rung động, đột nhiên có cảm giác muốn cùng cô đi hết đời này.
Nhưng, khi đó anh cho rằng cảm giác đó là ảo giác mà thôi, anh cảm thấy cô như một đứa trẻ vừa đáng ghét vừa khiến người khác lo lắng, khiến cho anh bất giác muốn bảo vệ cô.
Cho đến khi cô hôn mê ba ngày này, anh mới bắt đầu nhìn nhận lại tình cảm của mình.
Anh phát hiện mình đã không khống chế được mà yêu cô, anh cảm thấy cô như một phần không thể thiếu sót trong sinh mệnh của mình.
Anh tưởng tượng ra cảnh mình đánh mất đi cô.
Chỉ tưởng tượng thôi mà đã cảm thấy rất khó chịu rất khó chịu.
“Ha ha, nhưng mà, em không có cơ hội nhìn dáng vẻ của anh biến thành ông rồi.”
Mạch Tiểu Miên nghĩ đến Lâm Ngọc rồi cười khổ: “Trong lòng em, anh chỉ có thể mãi mãi trẻ trung đẹp trai, uy phong sáng suốt thôi.”
“Cút, dám bóng gió trù anh chết yểu.”
Kiều Minh Húc trợn mắt một cái rồi nói: “Chỉ cần em biến thành bà thì anh nhất định sẽ biến thành ông.”
“Đúng vậy, em sẽ thành bà, anh cũng sẽ thành ông, chỉ là em không nhìn thấy được dáng vẻ biến thành ông của anh. Không đúng, có lẽ em có thể nhìn thấy, chủ tịch Kiều anh là nhân vật làm mưa làm gió trong giới kinh doanh, trên tivi, báo, mạng thường có bóng dáng của anh, đến lúc đó, em sẽ nhìn ảnh tóc bạc phơ của anh mà cười.”
Mạch Tiểu Miên ủ rũ nói.
“Tại sao em phải xem tivi, báo, mạng mới có thể thấy anh? Lẽ nào anh bận đến mức không có thời gian ở bên em, khiến em phải một mình trong phòng và biến thành góa phụ sống sao?”
Kiều Minh Húc trợn mắt nhìn cô.
“Đừng quên, ba năm sau, người bên cạnh anh không phải em, mà là Ngọc Ngọc.”
Trong bầu không khí này, Mạch Tiểu Miên vốn không nên nói những lời như vậy, nhưng trái tim chua xót khiến cho cô không kìm được mà nói ra.