Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 406: Chồng ơi, cõng em (14)




“Tôi không cần người đàn ông khác, tôi muốn anh trai Quang Hiển.” Gương mặt vốn dĩ cười rất ngọt ngào của Mạch Đồng Đồng trở nên có vài phần mất mác, cô lập tức đánh bạo nói.
“Khụ khụ…” Mạch Tiểu Miên cố ý ho khan hai tiếng.
Lúc này Mạch Đồng Đồng mới phát hiện cô, cô ấy vội vàng buông Phùng Quang Hiển ra, vui vẻ nói: “Chị, chị tỉnh lại lúc nào vậy? Thật sự quá tốt rồi, em cũng lo cho chị sắp chết rồi.”
Người cô lo lắng có lẽ là anh Quang Hiển của cô chứ nhỉ?
Mạch Tiểu Miên rất muốn nói như vậy.
Chẳng qua cô cũng không muốn trở thành tòng phạm cổ vũ loại tình cảm không bình thường này, cô lập tức cười một cái nói: “Tỉnh được một lát rồi.”
“Quá tốt rồi! Quá tốt rồi!”
Mạch Đồng Đồng kích động đưa tay ôm lấy Mạch Tiểu Miên: “Một ngày chị chưa tỉnh lại, em cũng không có tâm trạng đi học, cũng không ngủ được ngon, cha mẹ còn không cho em tới đây trông chị, em cũng chỉ có thể thường xuyên nhớ đến chị thôi.”
“Cảm ơn Đồng Đồng, em học tập cho tốt là được. Ở đây nhiều người, không cần lo lắng cho chị.” Mạch Tiểu Miên yêu thương đưa tay sờ tóc Đồng Đồng.
“Ừm, vậy chị mau xuất viện đi, sau khi xuất viện, em pha trà cho chị, em đã học thuộc lòng toàn bộ sách về trà mà thầy yêu cầu em đọc thuộc lòng rồi, thầy bảo đêm nay sẽ bắt đầu dạy em trà nghệ chân chính. Đợi chị xuất viện, em sẽ ngâm cho chị và anh rể uống, còn có anh Quang Hiển nữa.” Mạch Đồng Đồng nói xong, đôi mắt to vừa sáng ngời vừa ngập nước nhìn về phía Phùng Quang Hiển.
Phùng Quang Hiển lập tức không biết nên làm sao với cô ấy, cũng đã rất mất tự nhiên mà gãi đầu, cười ngượng ngùng gật đầu, anh ấy vội vàng chuyển chủ đề nói: “Mạch Tử, hôm nay thời tiết quang đãng như vậy, không bằng ra ngoài tản bộ, tâm sự chút đi, miễn cho bích bách ở đây.”
Nghe được anh ấy nói như thế, ánh mắt Mạch Tiểu Miên nhìn về phía chân của mình, ánh mắt âm u, cúi đầu không nói.
“Thế nào?” Phùng Quang Hiển nhìn cô hỏi: “Bác sĩ nói không thích hợp xuống giường?”
“Không phải không thích hợp, là không xuống giường được.” Mạch Tiểu Miên cười khổ, đưa tay vỗ hai chân của mình nói: “Trước mắt hai chân của tôi đã không thể bước đi nữa.”
“Cái gì?” Phùng Quang Hiểu cực kỳ hoảng sợ, anh ấy xốc chăn mền của cô lên, nhìn hai chân của cô hỏi: “Chẳng lẽ chân cũng bị thương?”
Kiều Minh Húc có hơi không vui, anh lại lần nữa đắp chăn lên đùi Tiểu Miên: “Cô ấy sẽ lạnh đấy.”
Mạch Tiểu Miên mím môi không nói lời nào.
“Chị, chân của chị thế nào? Không phải chị chỉ là bị thương ở đầu sao? Vì sao không thể bước đi?” Mạch Đồng Đồng rất căng thẳng nói.
“Có chút trục trặc.” Mạch Tiểu Miên cười nhàn nhạt.
Mạch Đồng Đồng không hiểu nhìn cô.
Phùng Quang Hiển ra hiệu cho Kiều Minh Húc đi ra ngoài hành lang cùng anh ấy, có chuyện riêng muốn nói.
Kiều Minh Húc đại khái cũng biết anh ấy muốn nói gì nên bèn đi theo anh ấy ra ngoài.
“Minh Húc, Mạch Tử rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vừa rồi Lãnh Kiều Thi gọi điện cho tôi nói trông thấy hai người các cậu ở bệnh viện, nói cậu còn cõng Mạch Tử, Mạch Tử trông có vẻ hình như bệnh nặng.”
Phùng Quang Hiển rất lo lắng nhìn Kiều Minh Húc hỏi thăm: “Vì sao đầu em ấy lại bị thương nặng, vì lại sao dẫn tới không thể bước đi?”
Thì ra Phùng Quang Hiển vừa rồi đang vui cùng một ngôi sao nhỏ, kết quả nhận được điện thoại của Lãnh Kiều Thi, ngay từ đầu anh ấy còn rất không kiên nhẫn hỏi: “Có chuyện gì? Không có việc gì tôi cúp.”
“Tôi đương nhiên không có chuyện gì cần tìm anh, có điều tôi chỉ muốn nói với anh, bạn tốt Mạch Tiểu Miên của anh bây giờ đang ở trong bệnh viện, tôi vừa mới trông thấy Kiều Minh Húc cõng cô ấy, trông dáng vẻ rất nghiêm trọng.” Lãnh Kiều Thi lạnh lùng nói xong rồi cúp điện thoại ngay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.