Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 410: Chồng ơi, cõng em (18)




“Ha ha, bây giờ cùng nhau trải qua cũng không muộn.”
Phùng Quang Hiển duỗi tay ra ôm lấy vòng eo như rắn nước của người phụ nữ kia, đi tới trước xe, nói với Mạch Đồng Đồng: “Đồng Đồng, thật là ngại quá, anh muốn đi chơi với chị gái này, em tự bắt taxi về nhà nhé.”
Nói xong, anh mở ví tiền ra, lấy ra hai trăm tệ, đưa cho Mạch Đồng Đồng.
Mạch Đồng Đồng nhìn thấy anh ôm ấp người phụ nữ nóng bỏng này, khuôn mặt cô ấy trở nên u ám, máu trong người như bị đông cứng lại, lạnh đến thấu tim.
Cô ấy vẫn ngồi im không nhúc nhích, vô cùng bướng bỉnh nói: “Em muốn anh Quang Hiển đưa em về nhà!”
“Anh không rảnh đưa em về.”
Phùng Quang Hiển vẫn lạnh lùng nói.
“Vậy thì em sẽ ở cùng hai người, hai người đi đâu, em sẽ xuống xe ở chỗ đó.”
“Ai da, em gái nhỏ à, em quấn lấy cậu chủ Phùng của chúng ta như vậy sao?”
Người phụ nữ kia nở nụ cười quyến rũ, vòng tay ôm lấy eo của Phùng Quang Hiển, tỏ vẻ khó chịu nói: “Cậu chủ Phùng à, em khuyên anh đừng nên trêu chọc mấy cô gái nhỏ như thế này, đầu óc của các cô ấy chỉ có một sợi gân, giống hệt như kẹo cao su, đã dính vào rồi thì không có cách nào gỡ ra được.”
“Cô ấy chỉ là em gái của bạn tôi thôi.”
Phùng Quang Hiển cau mày, đẩy người phụ nữ ra, mở cửa xe bên ghế phụ ra, vươn tay muốn tháo dây an toàn của Đồng Đồng.
Kết quả vậy mà cô gái bướng bỉnh này lại nắm chặt lấy dây an toàn, không cho anh tháo ra, hoàn toàn là dáng vẻ không muốn xuống xe.
Phùng Quang Hiển đành phải dùng sức.
Anh kéo Mạch Đồng Đồng ra khỏi xe, ra hiệu cho người phụ nữ kia ngồi lên xe.
Mạch Đồng Đồng sống chết nắm chặt lấy cửa xe, lại bị cặp mông tròn của người phụ nữ kia đụng một cái, cô gái nhỏ lập tức bị hất qua một bên, sau đó trơ mắt nhìn Phùng Quang Hiển bỏ lại cô ấy, chở người phụ nữ kia rời đi nhanh như chớp.
Trước đây mặc dù cô ấy không có nơi nương tựa, nhưng cũng không hề cảm thấy đau khổ, đau lòng.
Nhưng bây giờ cô ấy cảm thấy dường như bản thân đã bị cả thế giới bỏ rơi, cõi lòng lạnh lẽo nhìn xe của Phùng Quang Hiển dần dần rời đi, đi xa, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt.
Cô ấy đau khổ đưa tay lên cắn một cái thật mạnh vào cổ tay.
Cổ tay đau đớn dữ dội cũng không thể làm dịu đi cơn đau trong lòng cô ấy.
Cô ấy khẽ cắn môi, đưa tay lên lau khô nước mắt trên khóe mắt rồi quay lại bệnh viện.
Mạch Tiểu Miên đã ngủ, Kiều Minh Húc ra hiệu cho cô ấy về nhà.
Cô ấy cũng rời khỏi bệnh viện, ngồi xe buýt trở về Hoàng Uyển.
Vì Kiều Minh Húc ở lại, nên vừa rồi mẹ Mạch đã về nhà, bây giờ bà đang nấu cơm, khi nhìn thấy cô ấy quay về, bà nhờ cô ấy rửa rau giúp mình.
Tâm trạng của cô ấy không tốt, vốn dĩ không muốn làm, nhưng sau khi nghĩ lại, cô ấy bỏ cặp sách xuống, âm thầm đi vào bếp, bắt đầu rửa rau.
“Đồng Đồng à, có phải con đang lo lắng cho chị không?”
Nhìn thấy bộ dạng lơ đễnh của cô ấy, mẹ Mạch quan tâm hỏi.
“Vâng.”
Cô ấy gật đầu.
“Vừa rồi mẹ đi ngang qua một quầy xem bói, mẹ liền nhờ thầy bói tính cho Tiểu Miên nhà chúng ta một quẻ, ông ấy nói Tiểu Miên nhà chúng ta tự nhiên sẽ có cát nhân thiên tướng, gặp dữ hóa lành, không cần lo lắng. Con cũng không cần lo lắng cho chị đâu, dù sao thì cũng có anh rể của con chăm sóc cho chị rồi.”
Mẹ Mạch an ủi nói.
“Vâng. Xem ra anh rể đối xử với chị rất tốt.”
Mạch Đồng Đồng gật đầu, trong đầu lại nghĩ đến Phùng Quang Hiển.
Nếu như Phùng Quang Hiển có thể đối xử tốt với cô ấy như Kiều Minh Húc đối xử với Mạch Tiểu Miên, cho dù không được tốt như vậy, có thể chỉ là một nửa, hoặc thậm chí chỉ là một phần năm thôi cũng đã tốt rồi.
Nhưng mà vừa rồi anh ấy lại vì tán một người phụ nữ khác mà thật sự kéo cô ấy ra khỏi xe, không hề nể mặt cô ấy một chút nào, giống như bản thân cô ấy là một người đáng ghét vậy.
Anh ấy cũng đã nói rồi, anh ấy đối xử tốt với cô ấy là vì Mạch Tiểu Miên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.