“Có thể đưa cô ấy ra ngoài bệnh viện không?”
Kiều Minh Húc hỏi.
“Có thể, nhưng phải chú ý đến tình trạng của phần đầu, một khi có gì đó không ổn thì phải trở về ngay lập tức.”
“Được, cảm ơn bác sĩ.”
Kiều Minh Húc nhìn Mạch Tiểu Miên hỏi: “Chúng ta đến mái ấm tình thương nhé, em thấy thế nào?”
Mạch Tiểu Miên chớp mắt nhìn anh, không hiểu vì sao anh lại đột nhiên muốn đưa mình đến mái ấm tình thương.
Đương nhiên Kiều Minh Húc có kế hoạch của anh.
Hầu hết những đứa trẻ ở mái ấm tình thương đều bị cha mẹ bỏ rơi bởi vì cơ thể có một số khiếm khuyết, cũng có những đứa trẻ bại liệt mãi mãi không thể nào đứng dậy được, anh chỉ muốn để cho Mạch Tiểu Miên thấy những đứa trẻ mà cô quan tâm ấy, cho dù cơ thể có khiếm khuyết vẫn có thể sống tốt, hy vọng cô có thể hiểu cơ thể khiếm khuyết cũng không có nghĩa là người tàn tật.
“Lần trước nói cùng em đi đến mái ấm tình thương nhưng kết quả lại xảy ra quá nhiều chuyện, đến bây giờ vẫn chưa thực hiện.”
Kiều Minh Húc không nói rõ suy nghĩ của mình, mà chỉ viện cớ để nói.
“Ừm. Em cũng muốn đi.”
Đối với Mạch Tiểu Miên mà nói, mái ấm tình thương chính là một nơi để cô chữa bệnh?
Dưới sự theo dõi của một y tá, Kiều Minh Húc ôm Mạch Tiểu Miên đi xuống lầu, lên xe lái đến mái ấm tình thương.
Khi đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, anh xuống xe mua rất nhiều kẹo và đồ ăn vặt bỏ vào trong xe, chuẩn bị cho những đứa trẻ ở mái ấm tình thương.
“Tốt lắm.”
Mạch Tiểu Miên khen anh.
“Cũng là em dạy dỗ tốt.”
“Ha ha.”
Mạch Tiểu Miên bật cười.
Đến cổng mái ấm tình thương.
Kiều Minh Húc đặt Mạch Tiểu Miên lên xe lăn, đẩy cô đi vào.
Những đứa trẻ trong mái ấm tình thương mới đầu không nhìn thấy cô, mà chỉ nhìn thấy Kiều Minh Húc.
“Chồng chị Tiểu Miên đến, chồng chị Tiểu Miên đến!”
Một đứa trẻ hào hứng kêu lên.
Những đứa trẻ khác nghe thấy cũng ùa ra như một bầy ong, vây quanh họ.
Vẫn có đứa trẻ tinh mắt, nhìn thấy Mạch Tiểu Miên lăn đội mũ len, đắp chăn mỏng ngồi trên xe.
“Chị Tiểu Miên cũng đến, là chị Tiểu Miên.”
Bọn trẻ nhìn thấy hai người họ, đứa nào cũng hào hứng giống như nghĩ những đứa trẻ bị bỏ rơi nhìn thấy cha mẹ của mình trở về.
Nhìn thấy những nụ cười hồn nhiên nhiệt tình chào đón họ, tâm trạng của Mạch Tiểu Miên cũng cởi mở theo.
“Chị ơi, chị sao thế?”
Tiểu Thiên đứa trẻ bị liệt một chút ở chân phải phát hiện ra sự khác lạ của Mạch Tiểu Miên, cũng chính là người đầu tiên hỏi.
Sau đó ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Mạch Tiểu Miên, trên những khuôn mặt nhỏ ấy tràn đầy vẻ lo lắng và quan tâm.
“Chị ơi, có phải chị cũng không đi được giống như em không?”
Thần Thần đôi chân teo tóp, chỉ có thể ngồi trên xe lăn, đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra sờ vào tấm chăn trên chân Mạch Tiểu Miên và hỏi.
Thần Thần, là đứa trẻ mà Mạch Tiểu Miên khá thiên vị ở nơi này,
Cậu bé rất xinh đẹp, có một mái tóc mềm mại, làn da trắng nõn, ngũ quan cũng tương đối xinh xắn, đôi mắt đen như hắc diệu thạch, nhưng lại mắc phải căn bệnh teo chân, khiến cho cả đời này không thể nào đi lại được, chỉ có thể ngồi trên xe lăn, hơn nữa thằng bé còn bị cha mẹ bỏ rơi ở cổng mái ấm tình thương.
Đứa trẻ này rất thông minh đáng yêu, vả lại tính tình cũng không hề u ám bởi vì không biết đi mà ngược lại vô cùng vui tươi và hoạt bát, rất khiến người ta yêu thích.
Mỗi lần Mạch Tiểu Miên nhìn thấy cậu bé, cô thật sự vừa yêu vừa đau lòng, ôm nó vào lòng không muốn buông ra.
Đương nhiên, cậu bé cũng rất thân thiết với Mạch Tiểu Miên.
Mạch Tiểu Miên kéo tay Thần Thần, mỉm cười nói: “Phải, chị muốn giống như Thần Thần, tạm thời không đi lại được, cũng muốn thử sự đau đớn của Thần Thần.”